Edit: Nặc
Beta: Yin
- ----
Nhìn Thịnh Hoan trước mặt, Lục Cẩn Ngôn có chút hoảng hốt, bỗng anh nghĩ đến lần đầu tiên thấy cô ở trường học.
Nói chính xác hơn thì đó không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy Thịnh Hoan.
Cuộc sống của Thịnh Hoan từ khi còn là một đứa trẻ rất êm đềm, ung dung tự tại.
Nếu nói theo những người ghét cô thì Thịnh Hoan không chỉ là học bá mà còn là một bạch phú mỹ.
Ba Thịnh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, ông cưng chiều nhất chính là đứa con gái này, tựa hồ ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ lạnh, nói một câu cũng không dám nói nặng lời.
Nếu cô muốn hái sao, có lẽ ông cũng sẽ nghĩ mọi cách để lấy về cho cô.
Ông muốn cho con gái mình một cuộc sống đầy đủ, dạy cô trở thành một người tự tin nhưng không kiêu ngạo, hiểu rộng nhưng không ranh ma.
Những bông hoa trong nhà kính luôn mỏng manh và xinh đẹp, Thịnh Hoan ngay từ nhỏ đã nổi bật, được nhiều chàng trai săn đón.
Nhưng không giống những cô gái khác, nếu được ông trời ưu ái như vậy đã sớm "Vạn lục tùng trung quá, phiến diệp không dính thân" (1), bừa bãi trong quan hệ nam nữ.
Vậy mà cô vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định và tỏ ra lịch sự với người khác giới, như gần như xa.
Nhưng cô không phải là cô gái ngoan ngoãn điển hình.
Ai quen cô đều biết, Thịnh Hoan xinh đẹp và giàu có, tuy luôn giữ mình trong sạch nhưng lại chơi bời với những chàng trai hư hỏng trong trường, không hẹn hò nhưng cùng hút thuốc, uống rượu, đi nhảy Disco.
Cô luôn là đối tượng để người ta đàm tiếu nhiều nhất.
Đó là một đêm giữa mùa hè, ngay sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh trung học, tạm thời được giải phóng, Thịnh Hoan đã sớm nhận được những lời mời mọt, cô định ở nhà nghỉ ngơi nhưng trong lòng rốt cuộc không chống lại được cám dỗ nên đã đồng ý lời mời của một người.
Tháng sáu oi bức, làm việc gì cũng dễ đổ mồ hôi, toàn thân ngứa ngáy khó chịu.
Dưới làn nước ấm, Thịnh Hoan thoải mái không nói nên lời, cả người thả lỏng.
Thịnh Hoan mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc lục bảo có thêu những cánh hoa ren.
Chiếc váy mặc trên người cô, không những không thô tục mà còn toát lên vẻ tươi tắn.
Những đường cong tinh tế được tôn lên, mái tóc quăn đen láy xõa xuống, cô đích thị là một mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, tú sắc khả xan (2).
Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon lập lòe, toàn bộ thành phố An náo nhiệt được bao phủ dưới bữa tiệc xa hoa trụy lạc.
Khi Thịnh Hoan đến Enchantment, một nhóm người đã tới, sau khi chào hỏi, cô ngẫu nhiên chọn một vị trí mà ngồi.
Bên tai vang vẳng âm điệu của tiếng nhạc kim loại, ánh đèn mờ ảo, sàn nhảy xập xình, các cô gái không ngừng lắc lư theo điệu nhạc đinh tai nhức óc, thân hình trắng nõn của họ trở nên quyến rũ dưới ánh đèn rực rỡ, những mái tóc dài đong đưa lên xuống.
Trong không khí tràn ngập cồn và hương vị hormone, náo nhiệt sôi động, Thịnh Hoan híp mắt nhìn người lắc lư trên sân khấu, trong lòng háo hức muốn thử.
Nghĩ là vậy nhưng cô không hề nhúc nhích, quán bar là nơi phức tạp và cô vẫn luôn hiểu đạo lý "súng bắn chim đầu đàn" (3), thế nên việc bị cám dỗ bởi những điều loạ lẫm là không hề tốt chút nào.
Một lúc sau, tiếng nhạc ồn ào bỗng dừng lại, thay vào đó là âm điệu êm dịu của giọng nữ vang lên:
"......I just cant smile without you.
You came along just like a song
And brightened my day
Who would believe that youre part of a dream......"
Cô gái ngồi bên cạnh bỗng chạm vào tay Thịnh Hoan, ngạc nhiên nói: "Cô gái kia hình như đang tỏ tình," rồi hếch cằm ra hiệu Thịnh Hoan nhìn về phía đó: "Là chàng trai ngồi ở hàng ghế dài đằng kia, trông đẹp trai thật đấy."
Thịnh Hoan ngước mắt nhìn, tư thế hơi bất cần, mang theo chút biếng, dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt kia rơi vào mắt cô rất rõ ràng.
Anh ta mặc chiếc T-shirt màu trắng, ngồi bắt chéo chân dựa lưng vào sô pha trông có chút lười biếng, xung quanh là một nhóm con trai, có lẽ cũng đã phát hiện ra người anh em của mình đang được tỏ tình, cười hi hi ha ha trêu ghẹo.
Chàng trai cúi đầu nhìn di động, màn hình phát ra ánh sáng yếu ớt nhưng cũng đủ để cô thấy rõ, anh ta ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời trêu ghẹo của người khác, giống như mình là người ngoài cuộc.
Yên lặng và thờ ơ đến mức có chút bất đồng với khung cảnh náo nhiệt này.
Giây tiếp theo, chàng trai lấy ra bao thuốc, rút ra một điếu rồi cắn ở giữa môi, châm lửa, động tác thành thạo.
Ngọn lửa bị dập tắt, tựa như một đốm sáng trong bóng tối, khiến cô thấy anh ta rõ hơn.
Gương mặt ẩn sau màn sướng khói lượn lờ ấy vô tình mang theo cảm giác cấm dục.
Ma xui quỷ khiến, Thịnh Hoan cầm điện thoại lên, hướng về phía anh ta ấn nút chụp hình.
Như thể đã phát hiện, hoặc vì lí do nào khác, chàng trai ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt lấy cô một cách chính xác, ngồi thẳng lên nhìn cô.
Cười như không cười, ánh mắt lại mang theo sự lạnh nhạt.
Hai người nhìn nhau một cái, Thịnh Hoan lập tức bại trận, sau đó cô đảo mắt sang chỗ khác.
Thịnh Hoan thừa nhận chụp lén là bất lịch sự, lần đầu tiên còn bị người ta bắt gặp, cô rất xấu hổ và lo lắng, mặt đỏ bừng vì nhận ra ánh mắt anh chưa rời khỏi cô.
Cô lập tức lấy điện thoại che nửa mặt, bày ra tư thế đang selfie.
Cô không biết bản thân lúc này thế nào, lại nhìn màn hình di động đang sáng rồi mở lên.
Trước màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh chàng trai đang cắn điếu thuốc, nhướng mày nhìn cô.
Ánh mắt như xuyên thấu màn hình, đối diện với cô.
Sau Thịnh Hoan lại lơ đễnh trò chuyện cùng người khác, khắc chế bản thân không được nhìn về phía anh ta nữa, nhưng anh ta cũng không nhìn lại, chỉ cúi đầu chơi điện thoại, thỉnh thoảng nói mấy câu với bạn.
Thịnh Hoan không hiểu sao cảm thấy hơi bủn rủn, cô thầm than thở, ngầm cho rằng anh ta đang cố tỏ vẻ, làm bộ làm tịch, là một tên cặn bã.
Có lẽ anh ta đi đến đây để hẹn hò với một cô gái nào đó nên mới luôn cúi đầu nhìn điện thoại.
Thịnh Hoan chật vật đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, cô lấy nước hất vào mặt mình, cơ hồ làm vậy có thể khiến nhiệt độ cơ thể cô giảm xuống, khiến cô dễ chịu hơn.
Người trong gương đỏ mặt, giọt nước trượt dài trên mặt cô, lăn xuống lông mi khiến tầm nhìn cô mờ đi, trong ánh sáng lập lòe đó, hình như cô thấy có người đang đi tới.
Đây là bồn rửa dùng chung cho cả nam và nữ nên Thịnh Hoan không nghĩ nhiều, nhưng người kia lại tiến về phía cô, đứng sau lưng cô chống hai tay vào bồn rửa, tương tự như việc ôm cô vào lòng.
Anh không tiếp xúc trực tiếp với cơ thể cô nhưng khoảng cách này đủ để cô cảm thấy quá thân mật.
Hơi thở từ phía sau truyền tới khiến cô rùng mình, giống như đang cố ý nói vào tai cô, giọng nói trầm thấp như thể thì thầm: "Cô gái say xỉn, không ai nói với cô rằng chụp lén thật đáng xấu hổ sao?"
Nghe xong lời này, Thịnh Hoan vô cùng sửng sốt, cô đưa tay lên dụi mắt, có lẽ vì ánh đèn mờ ảo nên một chàng trai bình thường cũng có thể đẹp như mĩ nam.
Nhưng đèn trong này rất sáng và cô thấy gương mặt anh phản chiếu qua gương vô cùng rõ ràng.
Anh ta thật sự rất tuấn tú, không phải là kiểu đẹp ngang tàng mà là hàng lông mày kiếm, quai hàm vuông vắn, đường nét đồng nhất nhưng lại mâu thuẫn.
Một gương mặt tuấn tú mang theo sự dịu dàng, nhất là lúc này đang nhìn cô, khóe miệng anh lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt, có điều đôi mặt lại vô cùng lạnh lẽo.
Thịnh Hoan thu hồi tầm mắt, cánh môi đỏ mọng hơi cong lên: "Tuy rằng nhìn anh quả thật không tồi, nhưng như vậy có phải anh đang tự luyến quá không?".
Lục Cận Ngôn rút tay về, dựa lưng vào bồn rửa, lợi dụng ưu thế chiều cao mà nhìn xuống cô, khẽ cười: "Chỉ là không tồi? Chẳng phải tôi quá đẹp trên, nên cô mới," anh dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "chụp lén tôi".
Thịnh Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt dâng lên sự trào phúng không chút che dấu: "Tự luyến là bệnh, đề nghị anh nên chữa càng sớm càng tốt, đừng keo kiệt với ví tiền của mình."
Vẻ mặt Thịnh Hoan rất thản nhiên, mang theo sự nghi ngờ nhìn anh, sau đó khẽ cười: "Hay là, anh lấy cái cớ này vì muốn bắt chuyện với tôi," âm điệu của cô như vừa phát hiện ra điều gì, cố ý kéo dài am cuối đầy ẩn ý.
Sau đó, cô nhì anh, thở dài: "Chà, vậy anh thành công rồi."
"Ha" Lục Cận Ngôn cười nhạt một tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Hoan, anh giơ tay nâng cằm cô.
Cô chỉ kịp thấy một ánh sáng trắng lóe lên, thậm chí còn chưa kịp nhắm mắt đã thấy anh giơ màn hình điện thoại ra trước mặt mình.
Trong đó là bức ảnh cô mà anh vừa chụp: "Nhìn cô như vậy, không chụp lại đúng là đáng tiếc," anh thở dài, cúi người thổi thổi vào tai cô: "cô đối với tôi còn tự luyến hơn rất nhiều."
Anh chỉ xem đây là chuyện nhỏ, cũng không để trong lòng.
Nhưng bức ảnh kia vẫn còn nằm trong điện thoại, vậy nên lần đầu tiên gặp ở trường đại học, Lục Cận Ngôn đã lập tức nhận ra đó là Thịnh Hoan.
Ồ, quên mất, cô đã nói