Lâm Cẩn Dung nay thân thể nặng nề, tất nhiên không thể
ngồi lâu, lập tức cũng không khách khí: “Thắt lưng có chút tê mỏi, còn muốn tản
bộ một chút.”
Vinh Thất thiếu phu nhân liền đứng dậy nói: “Vậy thì
đi một chút nhìn xem.” Bọn thị nữ cầm áo choàng đi lên hầu hạ mọi người mặc,
Hứa Hạnh nương lại không chịu đứng dậy: “Ta không đi, không có tâm tình!”
Triệu Quỳnh nương liền xấu hổ thay nàng: “Thật là
không biết xấu hổ, làm nương rồi mà còn như vậy. May mắn là không để Đại Nữu
nhà muội nhìn thấy, bằng không với tính tình này a, chậc chậc.”
Hứa Hạnh nương đứng dậy nhéo bên hông nàng một cái:
“Ta học từ tỷ mà.”
Triệu Quỳnh nương hét lên một tiếng, vui cười cùng
nàng ngắt véo, Vinh Thất thiếu phu nhân thấy Lâm Cẩn Dung hàm chứa cười đứng ở
một bên xem náo nhiệt, nhân tiện nói: “Chúng ta từ nhỏ ầm ĩ đã quen, đừng chê
cười.”
Lâm Cẩn Dung nhớ tới Dương Mạt, Ngô Lăng và vài tỷ
muội gả xa nhà, không khỏi thở dài: “Đây là phúc khí mà, bọn tỷ muội cùng các
bằng hữu của ta, tất cả đều gả đi xa, rất khó gặp mặt.” Tuy rằng cùng đám người
Lâm Ngũ có lúc không vui, có lúc oán hận nhau, rốt cuộc cũng không có thâm cừu
đại hận, cảm giác này cùng người ngoài vẫn không thể sánh bằng.
Vinh Thất thiếu phu nhân sợ run một lát, nói: “Kỳ thật
bọn tỷ muội của ta cũng gả xa.” Nói tới đây cũng có chút thương cảm, Hứa Hạnh
nương chạy tới, cười nói: “Đừng nói chuyện này nữa, đi dạo một chút, nên sớm du
ngoạn, đến khi Đại Nữu nhà ta tìm ta, ta phải trở về a.”
Mấy người cười hì hì ra khỏi ấm đình, dọc theo đường
mòn dạo qua một vòng dưới tàng cây mai, hái mấy đóa mai, cài lên búi tóc, nhìn
nhau mỉm cười, ngươi cười nhạo ta hai câu, ta lại châm chọc ngươi hai câu, đang
lúc vui vẻ, chợt thấy một nha hoàn bước nhanh đi tới, gọi một tiếng: “Đại thiếu
phu nhân.”
Triệu Quỳnh nương vội cáo lỗi, đi qua cùng nha hoàn nói
hai câu, giây lát trở về, sắc mặt còn có chút vội vã: “Nhà của ta có chút việc,
phải về trước, khiến các người mất hứng thật là không phải.”
Vinh Thất thiếu phu nhân ngẩn ra ôn nhu nói: “Có cần
chúng ta giúp gì không?”
Triệu Quỳnh nương nhẹ nhàng lắc đầu, miễn cưỡng cười
nói: “Nếu có, ta sẽ không khách khí, ta đi trước.” Nói xong vội vàng rời đi.
Hứa Hạnh nương hỏi: “Đây là làm sao vậy? Ta xem của
nàng bộ dáng sợ không phải là việc nhỏ.”
Trước mặt Lâm Cẩn Dung nghị luận chuyện của Triệu
Quỳnh nương thật sự không ổn lắm, Vinh Thất thiếu phu nhân vội bảo trở về ấm
đình ngồi chơi.
Lâm Cẩn Dung thấy hai người nàng không có tinh thần,
biết các nàng lo lắng cho Triệu Quỳnh nương, có điều ở trước mặt mình không
tiện nói tỉ mỉ, ngồi một lát rồi biết điều cáo từ: “Trên người ta có chút mệt
mỏi.”
Vinh Thất thiếu phu nhân giữ khách, thấy nàng kiên trì
muốn đi, liền không miễn cưỡng, cùng Hứa Hạnh nương đưa nàng tới nhị môn, dặn
dò nói: “Bảo trọng thân thể, thường xuyên lui tới, dù sao cũng đã quen biết mà.”
Hứa Hạnh nương nhịn nhẫn nhỏ giọng nói: “Có gì mới mẻ thú vị nhớ để lại a.”
Lời này của nàng không đầu không đuôi, Lâm Cẩn Dung
không phản ứng kịp, Vinh Thất thiếu phu nhân liền tiếp lời: “Là nói cửa hàng
của tẩu đó, nàng thích mấy thứ này lại hiếm khi xuất môn, mỗi khi thấy người
bên ngoài có, đều sai người đến hỏi nhưng đã sớm bị bán đi hết rồi.”
Lâm Cẩn Dung cả cười: “Nếu thật sự là thích cái gì,
thì cứ nói một tiếng, nhiều không dám nói, vật nhỏ thì có thể giúp nhóm các tẩu
mang tới.”
“Ta muốn quạt lụa nha! Đi vài lần cũng chưa mua được.”
Hứa Hạnh nương trầm tĩnh lại: “Tiền vốn sẽ đưa cho tẩu, ta cũng có cửa hàng
hương liệu, nếu là cần thì cứ sai người tới nói một tiếng!”
Lâm Cẩn Dung gật đầu ghi nhớ: “Xem Hạnh nương dường
như muốn dạng hoa sắc, để ta viết thư bảo bọn họ thay tẩu nhìn xem, rồi mang
đến giúp tẩu.”
Vinh Thất thiếu phu nhân cười rộ lên: “Xem ra đều là
người sang sảng hào phóng. Dung nương lấy hàng hóa từ Tú châu về đây sao?”
Lâm Cẩn Dung gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
Vinh Thất thiếu phu nhân tiếp lời: “Ở Hàng Châu, Quảng
Châu bên kia, đều là thiết thị bạc tư (thiết lập một tổ chức
thuộc triều đình để quản lý tư nhân kinh doanh bảo hóa, những hàng hóa xa xỉ
như quạt gắn đá quý, làm từ nguyên liệu đắt tiền), Tú
châu tạm thời còn chưa có, bất quá nghĩ đến sẽ nhanh thôi.”
Lâm Cẩn Dung liền đem những lời này yên lặng ghi tạc
trong lòng, một khi thiết thị bạc tư, giá hàng tất nhiên sẽ tăng cao. Nàng
hoảng hốt nhớ rõ năm đó Lục gia tham dự sinh ý này, cuối cùng đã thua lỗ, chỉ
còn cách vài năm nữa thôi.
Thấy nàng lên xe rời đi, Vinh Thất thiếu phu nhân cùng
Hứa Hạnh nương xoay người đi vào, Hứa Hạnh nương cười nói: “Ta nhớ rõ tỷ không
hay giao tiếp lung tung, người này sao tỷ lại phát hiện ra vậy? Suýt nữa đã bỏ
lỡ rồi.”
Vinh Thất thiếu phu nhân mỉm cười: “Muội cũng thấy rất
tốt sao?”
Hứa Hạnh nương nói: “Những người từ nơi xa đến, ta
thấy đa phần có chút tiền tài lại tự cho là giàu có kiêu ngạo, nàng thì sao,
đúng là rất khá. Ta lúc trước nghe tỷ nói, nàng vì một đám hàng hóa mà chạy
ngược chạy xuôi, còn cùng người khác nổi lên tranh cãi, dường như hơi tục coi
của nặng hơn người, còn thay Lục Nhị lang đáng tiếc. Nhớ ngày đó khi yết bảng,
bao nhiêu người muốn hắn làm hiền tế a, Hồ Thuận Thuận kia, bất quá ở trong xe
ngựa nhìn thấy hắn một lần, vẫn nhớ mãi không quên, biết hắn đã thành thân,
khóc lóc sướt mướt a.”
“Đừng cười nàng, ai không mơ mộng chứ?” Dung Thất
thiếu phu nhân cười nói: “Kỳ thật lúc trước ta cũng cho rằng như thế, thẳng đến
ngày ấy ở Tướng Quốc tự gặp qua một chút thì có để tâm, sau khi sai người cẩn
thận nghe ngóng, đều nói nàng ở Bình châu có tài danh, thổi sáo pha trà rất
giỏi, lại thích làm việc thiện, đương nhiên, muốn làm việc thiện thì cũng có
vài phần liên quan đến buôn bán. Ta liền cảm thấy kỳ quái, nói đến cũng là dòng
dõi thư hương, nữ nhi sao có thể giáo dưỡng ra được như thế? Vì vậy thập phần
tò mò, muốn biết nàng rốt cuộc là dạng người gì.”
Hứa Hạnh nương chớp chớp đôi mắt to: “Không thất vọng
đúng không?”
Vinh Thất thiếu phu nhân cười: “Có thể kết giao.” Dừng
một chút, lai lo lắng: “Sai người đi hỏi thăm một chút Quỳnh nương trong nhà
làm sao. Nhà nàng từ trước đến nay đều thanh tịnh, nghĩ đến sẽ không phải là
việc vặt, sợ là đại sự!”
Đang an bài người đi hỏi thăm, đã thấy Vinh Thất vội
vàng từ bên ngoài tiến vào, nói: “Không cần đi hỏi thăm nữa, Phong châu bên kia
năm nay xuân hạ đại hạn, dân nổi loạn, huynh trưởng nhà nàng ta giấu diếm không
báo, còn muốn che giấu. Hiện tại phỉ binh liên tục tấn công hai châu huyện,
quan gia tức giận, Triệu gia sẽ không hay ho rồi!”
Vinh Thất thiếu phu nhân cùng Hứa Hạnh nương chấn
động: “Làm thế nào bây giờ?”
Vinh Thất nhíu mày nói: “Ta sao biết được?
Chính hắn
phạm lỗi, muốn cứu hắn chỉ sợ là cực kỳ khó khăn!” Lại thở dài: “Vài năm nay,
các nơi xuất hiện nhiều thiên tai, huống chi là châu huyện của phía nam, tường
thành cùng sông đào bảo vệ thành đa số đều bị phá hủy, sao có thể chống chịu
nổi?”
Lâm Cẩn Dung tất nhiên là không biết mình bị người ta
đánh giá nghiên cứu từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỉ cảm thấy hôm nay
xuất môn coi như vui vẻ, về nhà nghỉ ngơi tỉnh lại đã gần đến giờ Thân, viết
một phong thư miêu tả loại cây quạt mà Hứa Hạnh nương muốn, sai người đưa đến
cửa hàng giao cho Diêu Trác, lại bắt đầu cân nhắc cơm chiều nên nấu món gì.
Lục Giam trở về nhà, thấy nàng cười tủm tỉm chào đón,
vội hỏi: “Nghe Trường Thọ nói nàng đã sớm trở về, còn rất sợ có bởi vì nàng
thấy khó xử, rốt cuộc là khoái trá chứ?”
Lâm Cẩn Dung tiếp nhận áo choàng của hắn, nói: “Các
nàng đều có kỹ năng, ta tính ra cũng có hai thứ để phòng thân, cho nên cũng
không có gì không thoải mái. Trở về sớm, là vì nhà người ta đột nhiên xảy ra
chuyện, ta thấy các nàng không tiện nghị luận trước mặt ta, liền nói mệt mỏi
cáo từ rời đi.”
Lục Giam được hai người Đậu Nhi, Anh Đào hầu hạ đổi
quần áo và hài, đi đến bên người nàng ngồi xuống, đưa tay hơ trước chậu than
cho ấm áp rồi mới nhẹ nhàng phủ lên bụng nàng, cười nói: “Nó hôm nay có ngoan
không? Không có đá nàng chứ?”
“Thực ngoan.” Lâm Cẩn Dung trên mặt lộ ra vài phần ôn
nhu, cúi đầu ôm bụng cười.
Lục Giam cùng nàng ôn tồn trong chốc lát, lại hỏi
nàng: “Khách nhân có nhiều không? Đều là nhà ai vậy?”
Lâm Cẩn Dung kể lại cho hắn nghe, kinh ngạc nói: “Thật
sự là kỳ quái, rõ ràng chưa từng lui tới, sao lại biết rõ về ta như thế? Dường
như đã sớm hỏi thăm tỉ mỉ hoàn cảnh của ta vậy.”
Lục Giam ngẩn ra, trầm mặc một lát, nói: “Nghe người
ta nói, nữ quyến của phủ học sĩ cùng người kết giao rất chú trọng nhân phẩm của
đối phương, chính là phòng ngừa lầm kết giao, làm hỏng đệ tử không nói, còn dễ
dàng dẫn đến thị phi. Nếu nàng thấy không được tự nhiên, ngày sau không cần đi
nữa là được.”
Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Ta lúc ấy nghĩ, dù thế nào cũng
không thể làm cho các nàng khinh thường ta. Các nàng đối đãi thế nào, ta sẽ đối
đãi với các nàng như thế là được rồi. Quen biết nhiều người, có lẽ ngày sau
cũng có nhiều con đường để đi, nếu là không được, cũng không có gì tổn thất.”
Lục Giam thấy nàng thản nhiên tự tại, không khỏi cười
nói: “Nàng thật ra rất khoan dung, là đạo lý này, kết giao thật lòng từ tâm là
tốt rồi. Nhà hắn tuy rằng phú quý, nhưng cũng không cần phải ủy khuất chính
mình. Nói đi nói lại, đêm nay nấu món gì ngon vậy?”
Lâm Cẩn Dung gần đây vì thỏa mãn thú vui ăn uống của
mình, lúc nhàn hạ thường nghiên cứu các thực đơn, mỗi ngày đồ ăn không đồng
nhất, đa dạng chồng chất, khẩu vị thiên nam địa bắc đều muốn nếm thử, tuy rằng
cũng có món ăn không quen, nhưng đa số thời điểm sự mới mẻ cũng khiến cho người
ta mong đợi, khiến toàn gia mỗi ngày đều quan tâm buổi tối sẽ ăn món gì đây.
Lâm Cẩn Dung thiên tiền lời cái cái nút: “Đến lúc đó
sẽ biết.” Lại hỏi hắn: “Hôm nay Vinh Thất nương tử nói đến Tú châu, nói là có
khả năng sẽ thiết thị bạc tư, chàng có từng nghe nói không?”
Lục Giam nhíu mày nói: “Có lẽ nhà hắn nhận được tin
tức gì đó cũng không chừng, ta mặc dù chưa từng nghe nói, nhưng nghĩ đến cũng
là chuyện sớm hay muộn, hiện nay trong triều tài chính thập phần căng thẳng, dù
thế nào cũng không chịu buông tha cơ hội này. Bằng không, ta đi hỏi thăm xem?”
“Được. Ta nghĩ, nếu thiết thị bạc tư, sinh ý này hiện
tại chưa nên làm. Phí tổn ít nhất sẽ cao gấp đôi a.” Lâm Cẩn Dung cầm lấy tay
Lục Giam, nhẹ nhàng thay hắn xoa bóp các đốt ngón tay: “Mệt không?”
Lục Giam thấp giọng nói: “Không phiền lụy, dù thế nào
cũng không mệt bằng nàng, chân đều sưng lên hết rồi. Ta nghe Sa ma ma nói, nhất
định là tiểu tử đây.” Lục gia đích tôn, thập phần cần một nhi tử, cho nên một
nhà già trẻ không ai dám nói hài tử trong bụng Lâm Cẩn Dung là tiểu cô nương,
mở miệng ngậm miệng đều là tiểu thiếu gia như thế nào, tiểu thiếu gia như thế
kia. Ngay cả Lục Giam, tuy rằng chưa nói, nhưng biểu hiện ra ngoài cũng là mong
chờ cái thai này là nam đinh.
Lâm Cẩn Dung liếc hắn: “Nhỡ đây là nữ nhi thì phải làm
sao bây giờ? Chẳng phải sẽ khiến chàng thất vọng sao?”
Lục Giam có chút lúng túng, lập tức cười: “Nữ nhi cũng
rất tốt, chỉ cần nàng còn tiếp tục hoài thai, không lo không có nhi tử. Không
phải cầu 5 nam 2 nữ sao?”
Lâm Cẩn Dung cười cười: “Ta cũng hy vọng nó là nhi tử
mà.” Cũng không phải nàng ghét bỏ nữ nhi, chỉ vì vô luận bất cứ lúc nào, nam tử
luôn sống thoải mái hơn nữ tử một chút.