“Ừm.” Thủy Linh Lung lật sang một trang: “Còn ngươi? Ngươi vẫn chưa nói về mình đấy, chẳng lẽ ngươi không muốn đi cùng ta?”
“Cái đó…” Ánh mắt Liễu Lục lóe lên, ngượng ngùng cười nói: “Nếu Đại tiểu thư không chê nô tỳ tính tình thẳng thắn dễ đắc tội người khác, nô tỳ xin đồng ý một trăm lần.” Đại tiểu thư xuất giá, sớm nhất cũng phải hai tháng nữa, trước đó, có lẽ nàng ta đã cùng Đại thiếu gia đến thư viện rồi.
Thủy Linh Lung lại lật sang một trang, ánh mắt hờ hững đảo qua khiến trống ngực Liễu Lục đập thình thịch. Thủy Linh Lung thu lại ánh mắt, tiếp tục đọc sách: “Trước kia ngươi tính tình ngay thẳng, nhưng gần đây thay đổi rất nhiều. Mọi người đều sẽ thay đổi, phần lớn mọi người càng thay đổi càng thông minh, nhưng một số ít người càng thay đổi càng ngu xuẩn, còn có một số tự cho là thay đổi thành thông minh ẩn nhẫn, biết mưu tính cho mình nhưng thực tế lại không bằng lúc trước. Liễu Lục, ngươi cảm thấy ta thuộc loại nào?”
“A?”
“Ngươi là đại nha hoàn ở bên cạnh ta từ khi ta mới về phủ, chắc chắn sẽ rất hiểu con người ta.”
Lưng Liễu Lục rịn ra một tầng mồ hôi: “Đại tiểu thư… Đại tiểu thư thông tuệ hơn người, ta thực sự không thể suy xét thấu đáo trong mấy tháng mấy ngày được”.
Thủy Linh Lung cười nhẹ: “Nói như vậy là, ngươi vẫn luôn suy xét ta.”
“…” Liễu Lục yên lặng, không biết tại sao mình mới nói hai ba câu đã bị Đại tiểu thư xoay vòng vòng. Thật ra, hạ nhân nào chẳng phải suy xét để có thể hầu hạ chủ tử tốt hơn. Chỉ có điều trực giác nói với Liễu Lục rằng, nếu nàng ta thừa nhận, kết cục nhất định sẽ rất thảm.
Thủy Linh Lung quấn quấn lưu tô [*] bên hông: “Không trả lời cũng được, nói về ngươi một chút đi, ngươi là loại nào?”
[*] Lưu tô: Là cái trong ảnh ở đầu chương đó.
“A?” Liễu Lục lại ngẩn ra, ở cùng Đại tiểu thư cũng như đang so chiêu với cao thủ vậy, lúc nào cũng phải duy trì cảnh giác. Chắc nàng ta chỉ là có tật giật mình thôi, Liễu Lục tự an ủi mình một hồi, sau đó bình tĩnh nói: “Nô tỳ là…”
Một giây trước Liễu Lục còn nghiêm túc suy nghĩ xem mình rốt cuộc là người càng đổi càng thông minh, càng đổi càng ngu xuẩn, hay là tự cho là đúng. Một giây sau, Liễu Lục như bị sét đánh, Đại tiểu thư… Nghi ngờ nàng ta!
Thủy Linh Lung không ép Liễu Lục, cũng không nói gì, nàng chỉ muốn xem Liễu Lục còn muốn gượng chống tới khi nào thôi. So với Diệp Mậu trung thực thật thà và Chi Phồn suy bụng ta ra bụng người, Liễu Lục ích kỷ, tùy hứng, có ý tưởng, có thủ đoạn, nhưng chân thành lại là thứ nàng ta thiếu nhất, nàng ta, chỉ trung thành với chính nàng ta.
Liễu Lục thấy Đại tiểu thư lại bắt đầu đọc sách thì trong lòng càng sợ hãi thấp thỏm, nàng ta không biết phản bội chủ tử có gì sai, chỉ là, nếu phản bội đổi lấy vạn kiếp bất phục, nàng ta sẽ cảm thấy không đáng. Nàng ta động não suy nghĩ, không biết làm thế nào mới có thể vừa nịnh nọt Đại thiếu gia, vừa không đắc tội Đại tiểu thư. Chuyện này có vẻ rất khó, vì Đại tiểu thư và Đại thiếu gia ở hai bên đối lập, muốn tốt một bên thì nhất định phải đắc tội với bên còn lại. Vấn đề bây giờ là, Đại tiểu thư đã nghi ngờ nàng ta, nàng ta có ra tay cũng không làm được gì, không những vậy còn có thể bị Đại thiếu gia ghét bỏ. Thay vì thế, chẳng bằng xin Đại tiểu thư chỉ cho nàng ta một con đường sáng! Dù sao, Đại tiểu thư cũng không dám giết Đại thiếu gia.
Đấu tranh tâm lý xong, Liễu Lục quỳ mạnh lên đất, lấy thuốc bột giấu trong tay áo ra đưa cho Thủy Linh Lung, thừa nhận: “Nô tỳ thích Đại thiếu gia, vì muốn Đại thiếu gia khen ngợi nên đã đồng ý giúp ngài ấy bỏ cái này vào hương an thần của người, đến khi người xuất giá.”
Thủy Linh Lung hơi nhướn mày: “A? Là cái gì?”
“Cực phẩm xạ hương.”
Bàn tay trắng nõn của Thủy Linh Lung nắm chặt, xé rách cả một trang giấy. Thủy Mẫn Ngọc muốn nàng không bao giờ có thể có con, đúng không?
Nàng quăng quyển sách trên tay vào lò than, ngọn lửa cháy bùng lên, tựa như một con quỷ muốn nuốt sạch mọi thứ, dung nhan thanh tú của nàng cũng dần trở nên mờ ảo, hư vô trong làn khói…
Đêm khuya, gió lạnh thấu xương.
Thủy Linh Nguyệt có thói quen đi tiểu đêm, ngay cả khi nàng ta không hề uống nước trước khi ngủ. Nàng ta vén chăn đứng lên, định bụng đi nhà cầu, nhưng không biết có ai đó đã giở trò ném nàng ta vào một chỗ vô cùng kỳ quái, hình như là một gian phòng, chung quanh khảm nạm vô số dạ minh châu khiến nơi này sáng như ban ngày, nhưng lại trống rỗng, không một bóng người. Nàng ta che bụng, bắt đầu tìm nhà vệ sinh, có điều nơi này ngoài vách tường thì vẫn chỉ là vách tường, không đường để đi!
Nhịn không được, nhịn không được, làm sao bây giờ?
Thủy Linh Nguyệt gấp như kiến trên chảo nóng, tới tới lui lui, quanh đi quẩn lại, nàng ta buột miệng kêu to: “Có người không? Có người không? Thả ta ta! Thả ta ra!”
Không ai trả lời.
Kỳ lạ là, Thủy Linh Nguyệt không hề sợ hãi, chỉ đặc biệt muốn đi tiểu!
Cuối cùng, nàng ta không nhịn được nữa, vén la quần, cởi quần lót, dự định giải quyết ngay tại chỗ. Ai ngờ lúc này,