The Vampire Princess [Np, Nữ Công, H]

Chương 47


trước sau


Đối với những chủng loài có tuổi thọ vô cùng cao, hoặc thậm chí là bất tử thì gần như họ đều đã quên mất khái niệm về thời gian. Họ chỉ biết, ngày mai đến thì lại sống tiếp ngày mai, có cả một nghìn cái ngày mai thì cũng như nhau cả thôi. Vì vậy mà một năm, hai năm, hai chục năm, chẳng qua chúng cũng chỉ là một con số mà thôi.

Khỏi phải nói, kể từ khi Samantha với Mia tình nghĩa chị em bền chặt như ruột rà thì đã hù dọa đến không biết bao nhiêu người. Trong nhà có Selina một buổi sáng tinh mơ đang uống trà bỗng thấy hai thiếu nữ em em chị chị mà suýt nữa là phun hết ra ngoài. Evan còn lựa thời điểm hai cô gái đang không gặp nhau mà hỏi han Mia xem xem cô có bị lên cơn thần kinh nào để cậu còn chở đi khám cho kịp thời. Ở trường, ai ai cũng biết Samantha vốn có hiềm khích với Mia đó giờ vậy mà đùng một cái hôm sau đi học lại sánh vai nhau cười khúc khích.

Vậy mà cũng đã thêm một vài năm nữa trôi qua rồi. Đương nhiên, một số người nhạy cảm thì luôn canh cánh trong lòng mối nghi hoặc rằng có âm mưu thúi nào đó đằng sau sự thay đổi kì quặc này, nhưng trong suốt thời gian qua lại không hề có chuyện gì bất thường xảy ra, thì họ nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Mia cuối cùng cũng thích nghi được với môi trường sống nơi đây và đã sớm ném cuốn lịch mang theo từ nhân giới đến vào sọt rác rồi. Cô còn chẳng quan tâm mình bao nhiêu tuổi nữa, chỉ nhớ ngày sinh nhật, cứ tới hẹn lại lên tiệc tùng thôi. Cô cảm thấy cuộc sống hiện tại thật giống với trước kia: có Evan, có chị em tốt, còn có thêm mấy nam thần làm bạn bè thay vì fan hâm mộ, có Selina như mẹ ruột, có Frederick làm ông. Cuộc đời của cô chưa bao giờ là đầy đủ đến thế. Mia thấy mình có thể hạnh phúc đến nỗi nếu như tất cả những điều này có là giấc mơ thì cô sẽ không muốn tỉnh dậy nữa.

Nhưng mà, đã bảo rồi, ông trời lại cứ nghiện hít drama cơ. Khi Mia mới nở nụ cười chưa được bao lâu, lão ta sẽ lập tức khiến cho khoé môi của cô không còn muốn nâng lên nữa.

- Ai nha, thời gian gần đây chị em các ngươi tình thâm quá nhỉ. Thật là...

Cô công chúa loli tự phong của học viện Rosalie, Hina Ruffendore, lúc này đang khống chế Samantha trong tay, với một con dao bạc kề cận cổ cô ta.

- ...ngứa mắt ta.

Samantha biết rõ tác dụng của dao bạc nên cho dù thế nào cũng không dám động đậy. Cố gắng đè nén sợ hãi, cô hơi ngả đầu về phía sau, vừa vặn kề sát vào tai của Hina, cô rít khẽ qua kẽ răng:

- Chuyện này là thế nào...?! Hina-sama, đây không giống như trong kế hoạch...!

- Samantha! Mau thả em ấy ra, Hina!

Mia hoảng hốt thốt lên. Hai người các cô vốn đang đi dạo chợ phố mua sắm chút đồ, sau đó Samantha lại muốn rủ cô vào rừng hái quả. Bởi lẽ Samantha đã trở thành đứa em gái đáng yêu của Mia, nên bất luận yêu cầu gì của con bé cô đều chiều theo. Nhưng vì sao Hina lại có thể phục kích ở trong rừng được chứ?

Hina nghe xong, bỗng nhiên lại bật cười ha hả. Mãi một lúc sau đó, ả ta mới dừng lại, hít vào vài hơi để lấy lại bình tĩnh rồi hướng Mia kiêu ngạo nói.

- Nào, Mia Griffinter, hiện tại sống chết của ả đang nằm trong tay ta. Ngươi cứu, hay là không cứu?

Mắt thấy lưỡi dao đang càng lúc càng kề cận cổ Samantha, nếu Mia chỉ cần lưỡng lự thêm một giây nào nữa, Samantha thật sự sẽ bị cắt cổ chết mất.


- Hina ta không nói đùa bao giờ. Nếu muốn cứu, thì tuân theo mệnh lệnh này của ta. Không muốn cứu, thì chuẩn bị nhận xác. Ta chỉ cho ngươi 5 giây. Suy nghĩ cẩn thận đi nhé~ 5!

Samantha sợ đến nỗi hai chân đã không còn có thể trụ vững được nữa. Cô có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo của lưỡi dao bằng bạc ấy. Nếu cô không chết thì cũng để lại vết sẹo xấu xí, bị người khác phỉ nhổ cả đời. Cô đã bị Hina lừa rồi. Vốn dĩ, ả ta chưa bao giờ muốn chừa lại cái mạng này của cô, còn muốn nhân tiện ngay lúc này mà đồng thời trừ khử cả cô và Mia luôn một lần. Vì sao lại ngu ngốc như vậy, đồng ý bắt tay với con rắn độc này chứ? Bây giờ, cô không chỉ phản bội lòng tin của Mia, còn khiến cho cả cô và chính mình chết dưới tay của Hina!

- 4!

- Mia onee-sama! Đừng lo cho em! Mau chạy đi!

- Samantha em đang nói cái quái gì thế?! Chị làm sao lại có thể bỏ mặc em!?

Nước mắt lăn dài trên gò má của Samantha. Cô sai thật rồi. Ban đầu, đúng là cô cố tình kết thân với Mia chỉ để phối hợp với kế hoạch của Hina mà trừ khử cô. Nhưng biết đâu chữ ngờ, Samantha lại thật sự xem Mia là người thân rồi. Samantha lớn lên không có anh chị em ruột thịt, cha mẹ thường xuyên vắng nhà, cô chỉ có thể tìm đến Evan để giải toả bớt nỗi cô đơn. Nhưng sau khi thân thiết với Mia, Samantha chợt nhận ra Mia rất tốt, yêu cầu gì của cô cũng có thể chiều, giống như là chị ruột, không, thậm chí còn hơn cả chị ruột đối với một số người. Cho dù trước đây cô căm ghét Mia, đối xử tệ với Mia, Mia đều bỏ qua tất cả. Cô có cảm động, nhưng cứ nghĩ đến việc người Evan yêu là Mia, lòng đố kị và ghen tuông lại trỗi dậy, cô lại hận, lại muốn chia rẽ bọn họ. Và cứ như thế, nó đã dẫn cô tới sai lầm của ngày hôm nay.

- 3!

- Hina! Cô điên rồi! Thả Samantha ra!

- 2!

- Được! Tôi đồng ý với điều kiện của cô! Bây giờ thì thả em ấy đi!

Hina nhận được câu trả lời mình muốn nghe, cũng không cần giữ con tin làm gì nữa, ả liền ném Samantha ngã xuống đất, còn không quên trìu mến nhìn cô ta.

- Sammy yêu dấu, chả lẽ ngươi quên mất mục đích của mình rồi? Sao bây giờ kế hoạch sắp thành thì ngươi lại muốn huỷ đi? Bảo con điếm kia chạy trốn? Như vậy lại càng khiến ta có lí do để giết kẻ phản bội ngươi!

- Hina, cô đang nói cái gì...?!_Mia nhíu mày, nghi hoặc nhìn dáng vẻ điên rồ đầy sát khí của Hina.

- Mia Griffinter, ngươi cũng thật là ngu ngốc đến mức chọc ta cười muốn nội thương rồi. Ngươi thật sự nghĩ cô em gái đáng yêu này của ngươi muốn vào rừng hái quả thật sao? Gặp ta ở đây, ngươi nghĩ trên đời này có sự trùng hợp đến vậy à?

Mia lập tức hiểu ra được ý tứ trong lời nói của Hina. Ánh mắt cô dừng lại trên người Samantha, ngưng trọng.

- ...Samantha, lời ả ta nói, là thật ư? Là em cấu kết với ả, lừa chị mắc bẫy?

Samantha lại lặng im không đáp, nước mắt tuôn ra so với giây trước nhiều hơn, còn né tránh ánh mắt của Mia. Chỉ cần nhiêu đó cũng đã xác định được, điều Hina nói hoàn toàn là sự thật.

Hoá ra, điều mà Mia sợ nhất cũng đã thật sự xảy ra. Lại là một trò lợi dụng khác, giống như Katherine đã giả vờ kết thân với cô, chỉ để treo đầu cô ra cho giặc.

- Hahahaha, cảm giác bị người thân thiết phản bội lòng tin thế nào hả? Vi diệu lắm đúng không?_Hina điên điên dại dại cười rộ lên, thấy kẻ khác khó chịu thì lấy đó làm thành tựu của chính mình.

- ...Em ấy lợi dụng lòng tin của ta, đúng vậy.

- Đúng vậy, và bây giờ, ta nên ra lệnh cho ngươi cái gì đây nhỉ—

- ...nhưng mà, đến phút cuối cùng, em ấy lại chọn đứng về phía ta! Tình chị em của chúng ta không phải là giả dối!

Bất ngờ tuyên bố như vậy, Mia ngay lập tức chạy đến bên Samantha, đỡ cô lên, toan dùng hết sức bình sinh để tẩu thoát. Với tính cách của Hina, chắc chắn mệnh lệnh của ả ta sẽ là yêu cầu cô đi chết đi. Mia còn chưa muốn chết sớm như vậy. Đối đầu với kẻ điên như ả ta, tốt nhất chính là đáp lại bằng trò của tiểu nhân mới được!

- Tiện nhân! Dám lật lọng với ta!

Hina vừa thấy Mia tính bỏ chạy lấy người, ả ta chỉ trong chớp mắt đã phóng đến, ngăn được Mia. Nhưng là...

Thứ ả nắm được không phải là tóc, không phải áo, không phải bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, mà là sợi dây chuyền sapphire.

- Sợi dây này là Evan-sama tặng ngươi có đúng không? Nó làm chướng mắt ta suốt bao lâu nay rồi.

Hina giơ sợi dây lên ngang mắt, nghịch ngợm lắc nó đung đưa qua lại, trước ánh mắt thất kinh của Mia đang nhìn ả cùng sợi dây chằm chằm.

"...cậu tuyệt đối không được tháo nó ra."

- Oya, sợi dây này quý giá đến mức ngươi sẵn sàng ở lại dâng xác lên cho ta à? Ngươi...—?!!


Khi ả ngẩng đầu lên, cảnh tượng kì quái liền đập vào mắt ả. Từ trong thân thể của Mia bỗng xuất ra những luồng khí màu xanh lam, bao bọc lấy xung quanh cô. Hina còn chưa kịp ngỡ ngàng thì bỗng dưng ả không thể hô hấp được nữa. Samantha ở đằng sau lưng Mia cũng đồng dạng, cô túm lấy phần da thịt ở trước ngực, kịch liệt tìm kiếm không khí để thở.

Hina cảm thấy không thể ở gần Mia thì nhanh chóng nhảy ra xa. Lúc này nhìn kĩ lại, ả kinh hoàng phát hiện.

- Ma lực?! Tại sao con điếm đó lại có thể có ma lực cường đại như vậy?!

Bỗng dưng bị một luồng khí xanh vây hãm, Mia cảm thấy hơi loạn lên. Thứ này là ma lực của cô sao? Quá mạnh rồi! Cô làm cách nào cũng không thể kiểm soát nổi chúng. Nguồn ma lực khủng bố vì không được điều khiển mà bắt đầu tự tung tự tác, chúng lao đi tứ phía, chặt đổ mấy ngọn cây lâu năm ở xung quanh, đất đá bị xới tung lên. Chỉ trong phút chốc, cả một khu vực đều bị san bằng, không còn sót lại thứ gì trừ mấy gốc cây cứng đầu và lớp đất vàng trụi cỏ.

Đến đây, nguồn ma lực giống như là vẫn còn muốn phóng thích thêm nữa. Chúng không ngừng tràn ra khỏi cơ thể của Mia. Tuy nhiên, với khả năng tiếp thu nhanh cấp

tốc của mình, Mia đã có thể kiểm soát được một chút ít, không để cho chúng phân tán nữa.

- ...Chết tiệt! Mày rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?!! Nguồn ma lực đó là từ đâu mà có được?!! Mày rõ ràng chỉ là một cấp B...!

Hina hai tay ôm đầu. Ả không hiểu. Ả không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra ngay trước mắt. Không thể nào, kẻ vừa mới san bằng khoảng rừng này không thể nào là...

- Là cô...?

Từ trên trời bỗng nhiên xuất hiện ba chàng trai đáp xuống đất bằng đôi cánh trắng muốt của mình. Trong đó có một người có gắn một bộ khung bằng vàng trên đôi cánh, giống như chứng minh thân phận của hắn là rất cao quý. Hắn có mái tóc màu hồng đào cùng với cặp mắt màu hồng lựu. Toàn thân hắn từ đầu tới đuôi đều là một khí chất thuần khiết không nhiễm bụi trần. Đứng ở hai bên đằng sau hắn là hai người khác, một tên trông có vẻ hoang dã thẳng thắn với mái tóc màu cam rực, một tên lại ôn hoà nhã nhặn tóc màu xanh ngọc bích.

- Các anh là...

Mia sợ sệt lùi xuống một bước. Không xong rồi. Bọn họ, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là thiên thần đã xuống đây để truy tìm tung tích của cô. Trong thâm tâm Mia lúc này cũng là lần đầu tiên thật tâm cầu nguyện, khụ, không phải là với thượng đế chúa trời, kẻ địch của cô, mà là ma vương địa ngục, là ai cũng được miễn là thuộc ma giới. Ba người này, nhất là tên con trai của thiên đế, Louise gì gì đó, trông thập phần nguy hiểm đến tính mạng của cô đó. Bây giờ mà không cẩn thận đàm phán với họ thì kiểu gì cô cũng bị trói lại mang về trời!

- Cắm cọc ở đây đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã tìm thấy ả ta. Hại ta cả ngày chán muốn chết đi!

- Louise-sama, chúng ta có nên bắt ả ngay lập tức không?

- Quý cô này, cô chính là người hôm trước ta gặp ở quảng trường, có đúng không?

Louise phớt lờ hai người hộ vệ, hắn hướng Mia hỏi. Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, hắn không thể tưởng tượng được đó lại là ma nữ hắn đang cần phải truy nã. Trông cô chỗ nào cũng là vô hại, tựa như một con thỏ bị doạ sợ mà thôi. Chưa kể đến chuyện, nếu là cô gái hắn chạm phải ở quảng trường ngày hôm ấy, như vậy...không phải là quá bất công với hắn sao? Kể từ ngày ấy tới bây giờ, hình bóng thiếu nữ che mặt vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu hắn. Dù cô đã che mặt, nhưng chỉ bằng một chiếc mạng mỏng, ở khoảng cách gần như vậy hắn vẫn có thể nhìn thấy dung mạo của cô thôi.

Nếu bắt hắn phải đối đầu với cô, hắn không làm được.

- Anh...nhận ra tôi?

Mia bám víu lấy vạt áo trước ngực, ngờ vực hỏi, bày ra một bộ dạng hoàn toàn "tay trói gà không chặt", đáng thương hết nấc, trong khi thâm tâm thì liên tục suy nghĩ kế chuồn. Có thể nào...cô có thể nào hi vọng rằng hắn nể tình nhận thức được cô mà tha mạng cho hay không? Nhìn cô này, trông vô hại như vậy, giả sử bây giờ cả ba người đều xông lên gô cổ cô, cô có thể mặt dạy mắng chửi bọn hắn là đồ hèn hạ ỷ đông hiếp yếu không?

- Cô...không thể nào, lần trước trên người cô không hề có một chút ma lực nào mà...? Cớ sao bây giờ ma lực của cô lại...

- Louise, ngài còn nhiều lời với ả làm cái gì? Rõ ràng là ả ta đã dùng thuật ẩn ma lực, che mắt ngài suốt bao lâu nay. Chúng ta chính là nhận lệnh truy nã ma nữ, lúc này ngài còn chần chừ không bắt ả lại, đến lúc ả bỏ trốn thì cả ba chúng ta đều phải chịu tội!

- Heinz, ta...!

- Louise-sama, đây là nhiệm vụ tối thượng, không thể mềm lòng! Kẻ đó chính là ma nữ không còn nghi ngờ, ngài đừng để bộ dạng đáng thương của cô ta lừa gạt!

- Fillias...Ta, ta biết rồi. Các ngươi đừng nói nữa.

Louise bị cả hai hộ vệ bức đến lựa chọn cuối cùng. Hắn cho dù miễn cưỡng, nhưng lúc này đã phải thừa nhận, thiếu nữ kia chính là ma nữ cần tìm, cần đem lên thiên giới xử trí. Hắn cắn răng, nhắm chặt mắt lại.

- Onee-sama...! Chị chạy đi, để em xử lí bọn chúng!

Samantha lúc này đã có thể tiếp cận gần hơn với Mia, cô bước lên phía trên, tay chắn ngang trước Mia.

- Lũ thiên thần chết tiệt! Các ngươi đào đâu ra tư cách để ở đây hồ nháo?! Mau cút về địa đàng thối nát của các ngươi!

Giây phút đôi mắt màu hồng lựu của hắn mở ta, cũng là khi trong ánh mắt của hắn là một sự nguội lạnh cứng rắn, quyết tuyệt.

- Heinz, Fillias, bắt ả ta!


- Ngông cuồng!

Khoảnh khắc Heinz và Fillias hướng Mia xông đến, từ hư không bất ngờ bắn ra một đạo lục quang, đánh bật bọn hắn ngược trở về. Thân ảnh của một chàng trai cao gầy xuất hiện ở giữa, đằng sau bảo hộ Mia và Samantha, đằng trước đối đầu với ba người Louise và Hina vẫn còn chấn động trước tình hình này.

- Evan?!_Mia ngạc nhiên thốt lên.

- Samantha, mau đưa Mia đến nơi an toàn!

Evan nghiêm giọng ra lệnh. Samantha nghe xong thì gật đầu, cẩn thận lại gần Mia, khi xác định có thể động được tới cơ thể của cô thì thở phào nhẹ nhõm.

- Bọn quỷ hút máu người các ngươi đừng hòng chạy!

Heinz hung hăng gào lên, hắn vung tay, tự dưng ở dưới mặt đất nổi lên một vòng lửa cao, bao vây lấy tất cả vào bên trong. Fillias lại triệu hồi những chiếc lá cây lại biến thành những thực thể khổng lồ giống người trụ ở bốn phương.

- Ngươi là công tước Evan Wistalia?_Louise lên tiếng xác nhận danh tính của chàng trai tóc vàng mắt xanh lục bảo sáng đứng chắn trước mặt hai thiếu nữ đang gắt gao bảo vệ nhau.

- Được Cự Giải thiên tướng, Louise Chevedelriche nhận ra ta quả là một niềm vinh hạnh. Chỉ là Evan ta có một khúc mắc nho nhỏ, ngươi tới đây rốt là muốn du lịch ma giới hay là muốn nhúng tay làm loạn? Thân là quý tộc trụ cột, ta sẽ tuyệt đối không để yên cho bất luận kẻ nào ý đồ xâm nhập bất chính!

Thiên thần bọn hắn quả thực là đã lén lút đột nhập ma giới, vốn đã là trái quy tắc lưu thông tam giới, nhưng bởi vì thiên đế đã giao cho bọn hắn nhiệm vụ này, nên đến cả phá luật bọn hắn cũng đã làm rồi. Vốn là chỉ nên âm thầm bắt ma nữ đi, thế nhưng không ngờ ả lại có bảo hộ từ trước. Đến nước này thì phóng lao phải theo lao thôi.

- Bọn ta chỉ muốn ả ma nữ đó. Nếu ngươi còn muốn sống thì hãy biết tự lượng sức mình mà té đi!_Heinz ngạo mạn đe doạ. Vampire cấp A thì sao chứ, chính là không thể nào chọi lại thiên tướng cùng với hai hộ vệ cấp cao đó. Hắn có lí do để mà ở đây ngạo mạn.

- Người các ngươi muốn, chỉ cần nói muốn bắt là có thể bắt sao? Thiên thần các ngươi đều là não tàn như vậy à? Hay là vì tất cả sự ngu ngục của bọn thiên thần đều tụ lại cho ngươi gánh hết rồi hả tên đầu trái cam kia?

- Đúng vậy a, cứ luôn mồm nói bọn người thiên giới các ngươi ai cũng là chính nhân quân tử, theo như ta thấy á, các ngươi chính là không bằng một đứa bé sơ sinh! Ở đây thanh cao cái gì chứ?_Một giọng nói lanh lảnh như bé trai không biết ở đâu ra chen vào.

Mia giật mình xoay người lại. Từ đằng sau bức tường lửa đột nhiên có bóng người, không chỉ là một người mà còn là 3 người. Bức tường lửa chỉ trong nháy mắt liền bị dập cho tiêu tan, những diệp nhân khổng lồ không biết đã bị đâm nát ươm từ lúc nào, hình ảnh nhóm thanh niên xuất hiện trở nên rõ ràng hơn.

- Dăm ba tên nhóc thiên thần mà cũng đòi gáy to. Sao cơ? Ta vừa nghe thằng nào sủa gì đó. Tưởng mình ở thế trên cơ à?_Josh vừa móc mỉa vừa làm động tác gỡ headphone ra phụ hoạ.

- Muốn làm hại cô ấy? Bước qua xác bọn ta đã rồi muốn chém muốn giết gì tuỳ ý._Kyle lúc này đã không còn bộ mặt hoà ái hiền từ như thường ngày mà lại treo lên một biểu cảm nghiêm nghị đến đáng sợ.

- Chắc tưởng thắng được ta thì vui như mở cờ ấy nhở? Bây giờ tứ đại gia tộc tụ họp rồi. Nhắm làm lại anh em ta không?_Evan tự dưng nở một nụ cười cáo già đê tiện đến cùng cực, cũng vô tình khiến cho ba tên thiên thần phải rợn cả sống lưng một phen.

- Louise-sama, bây giờ chúng ta phải làm sao?

- ...Rút lui. Bọn chúng đều là những vampire mạnh nhất, ba người chúng ta không đấu lại nổi đâu._Louise thận trọng nói.

- Hừ...Khốn kiếp!

Cuối cùng, Louise và hộ vệ của hắn cũng rút lui. Và, dưới ánh mắt kinh hoàng của Samantha và Hina, cả ba chàng trai, ngoại trừ Evan đang đỡ Mia đứng dậy, đều quỳ xuống, hô vang:

- Diện kiến công chúa điện hạ!

- Công chúa điện hạ...? Là Mia onee-sama...?

- ...Ả ta? Công chúa...?

Không thể chấp nhận được thực tại nhất, cũng chỉ có Hina, mặt mũi bây giờ giống như là ăn phải cứt chó.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện