“Cô có mang theo đồ phòng thân không?” Đang đi, đột nhiên Cố Chước hỏi tôi.
Tay anh ấy vẫn nắm chặt tay tôi, người không biết nhìn thấy còn tưởng chúng tôi là đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt.
“Có mang.” Tôi nói.
“Anh còn không phải à?” Tôi lại nói thêm một câu.
Lúc này tôi cảm thấy quá áp lực, cần phải nói một hai câu đùa vui cho thoải mái hơn một chút.
Màn đêm đen như mực, mặt Cố Chước cũng đen lại như mực.
“Rồi, đi thôi.” Cố Chước thở dài, tiếp tục kéo tôi đi về phía trước.
Đối với câu đùa vừa rồi của tôi, anh ấy dường như không hề để lọt tai, điều này chứng tỏ lúc này tâm tình anh ấy cũng rất nặng nề, nặng nề đến mức không còn muốn để ý tới tâm trạng của tôi nữa.
“Ừ.” Tôi lên tiếng, đi theo anh ấy về phía biệt thự Bán Sơn Lãm Nguyệt.
Đi được nửa đường, trong màn đêm dường như truyền đến tiếng hát lảnh lót, làn điệu uyển chuyển giữa đêm vắng lặng mang theo cảm giác phong tình/
“Hát tiếng Nhật.” Cố Chước nói.
Anh ấy quay đầu nhìn về hướng truyền đến tiếng hát, muốn tìm bóng dáng người hát.
Không, là bóng dáng quỷ hát.
Nhưng tiếng hát kia dường như muốn chơi trốn tìm với Cố Chước, Cố Chước vừa quay đầu nhìn thì nơi truyền đến tiếng hát lại đột nhiên từ trước mặt biến thành qua bên phải!
Tiếng ca cứ chợt gần chợt xa, khi đến gần còn giống như có người ghé sát vào tai hát.
Những căn biệt thự xung quanh vẫn tối đen như mực bỗng truyền ra tiếng xẹt xẹt của đèn điện.
Khi tiếng hát lên cao trào, mọi đèn trong khu vực bỗng sáng lên giống như reo hò cho bài hát.
Xung quanh vẫn là những căn biệt thự đó nhưng đường nhựa dưới chân chúng tôi lại biến thành đường đất từ lúc nào.
Đường đất quanh co khúc khuỷu men theo lưng núi mà đi.
Đó là hướng của Bán Sơn Lãm Nguyệt.
Đúng lúc này, tôi thấy phía cuối đường có bóng người cúi đầu khom lưng đang chạy nhanh về phía chúng tôi.
“Cố Chước!” Tôi thấy căng thẳng.
Cố Chước khẽ nắm chặt lấy tay tôi, để tôi yên tâm.
Trong thoáng chống, người kia đã chạy đến trước mặt chúng tôi.
“Thái Quân, rốt cuộc ngài đã tới.
Tiểu thư chúng tôi chờ ngài đã lâu.” Là một người đàn ông lùn hơn bốn mươi tuổi, lúc này ông ta cúi đầu khom lưng giống như kẻ hầu.
Chắc là Chu Sa bảo ông ta tới đón chúng tôi.
“Dẫn đường đi.” Cố Chước nói.
“Mời đi bên này!” Người đàn ông lùn mỉm cười, ân cần đi phía trước, thỉnh thoảng còn lấy ra một cây phất trần xua bụi bặm trên mặt đất, tránh cho chúng bám bẩn giày của Cố Chước.
“Kỳ lạ, ông ta không phải quỷ.” Mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng thấp bé trước mặt.
Từ khi ông ta xuất hiện xa xa là tôi đã chú ý quan sát, hành vi cử chỉ của ông ta rõ ràng không phải người sống, nhưng quỷ khí trên người ông ta lại cực kỳ mỏng, chỉ như được bao phủ một lớp mỏng bên ngoài, khác hoàn toàn những quỷ tôi từng thấy.
Những quỷ tôi từng gặp, dù có kém cỏi nhất thì quỷ khí cũng toả ra từ bên trong.
Giống như một vật được làm từ vàng thì trong ngoài đều là vàng ròng, còn người đàn ông trước mắt này rõ ràng là mạ vàng.
“Trên mặt ông ta có lông.” Cố Chước nói nhỏ.
Tôi cả kinh: “Ý của anh là, ông ta không phải là quỷ, là yêu?”
“Chính xác hơn mà nói, hẳn thuộc về tinh quái.”
Thôi khẽ thờ phào một cái.
Tinh quái so với yêu thì có cấp bậc thấp hơn một chút, thuộc về yêu đời trước.
Bình thường, động vật muốn trở thành yêu đều phải qua quá trình tu luyện cả ngàn kiếp, còn thực lực của tinh quái kém hơn một chút, thậm chí còn không có khả năng trường sinh, chỉ vừa mới thoát khỏi hàng ngũ động vật bình thường mà thôi.
Loại cấp bậc này không đáng sợ.
Chỉ là, dựa theo hiểu biết về tinh quái của tôi, bọn chúng hẳn không hoá được thành hình người.
Động vật tu luyện muốn hoá được thành hình người ít nhất phải trải qua thiên lôi tẩy lễ, còn người đàn ông lùn trước mắt này lại có hình người rất chân thật, nếu không phải trước đó chú ý thấy quỷ khí trên người ông ta không thuần thì tôi sẽ không nhận ra được ông ta không phải là người.
Có lẽ cũng do ảnh hưởng của âm khí, xem ra từ trường hỗn loạn này đã bắt đầu ảnh hưởng tới nhân gian.
Nếu không giải quyết triệt để, không biết về sau còn sẽ gây ra những chuyện cổ quái gì nữa.
Tôi cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của người đàn ông lùn này.
Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sinh vật siêu nhiên bên ngoài.
Tuy rằng tôi từng nghe không ít về tinh quái và yêu, nhưng những sinh vật này so với quỷ thì còn ít hơn.
Đặc biệt là sau khi nước Cộng hoà Trung Hoa được thành lập, hệ thống pháp chế hiện nay khiến những sinh vật không thể tu luyện thành tinh, tinh quái trước kia lại bị các thuật sĩ giết không ít khiến cho tinh quái còn lại quả thực so với gấu trúc còn quý hiếm hơn.
Nhìn bề ngoài ông ta không có gì khác lạ ngoại trừ dáng chân chữ X khá rõ thì dường như không khác gì bình thường, nếu muốn cố gắng tìm ra sự khác lạ cũng chỉ có thể nói về mái tóc.
Tóc của ông ta trông có vẻ rất cứng, nhìn chung có màu xám đậm nhưng đến gần ngọn thì đổi dần thành màu bạc, dưới ánh đèn chiếu xuống sẽ hơi lấp lánh như chiếc kim bạc.
Nếu không phải vì vẻ bề ngoài hơi nhăn nheo, nếu chỉ nhìn vào mái tóc này sẽ thấy rất đẹp.
Khi tôi chú ý quan sát người đàn ông lùn, tiếng ca xung quanh càng ngày càng uyển chuyển du dương.
Hơn nữa vừa ban nãy chỉ là tiếng ca đơn, không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm nhiều tiếng ca tạo thành hợp xướng.
Bài hát vẫn là tiếng Nhật, khi thì uyển chuyển khi thì trào dâng, nhưng phần lớn đều có cảm giác thê lương giống như đang muốn kể oan khuất.
Phía trước đã là nội địa của Tây Sơn, biệt thự hai bên đường sớm đã không thấy, thay vào đó là từng phòng bằng gạch đơn sơ, đường cũng khó đi hơn.
Đèn đường sáng ngời cũng đã đổi thành đèn dầu hoả lập loè lúc sáng lúc tối.
Cũng may đèn dầu hoả rất nhiều hai bên đường chiếu sáng con đường phía trước, trông lại càng có ý vị.
Biết rằng đã tiến vào quỷ cảnh, lúc này tôi lại không hề thấy lo lắng.
Dù sao về bản chất, tôi cùng bọn họ cũng không khác gì, đều là những sinh vật siêu nhiên sống tạm ở hậu thế mà thôi.
“Thái Quân! Tới rồi.” Khi đến trước một phòng gạch mộc, người đàn ông lùn hành lễ với Cố Chước, sau đó chỉ vào một mảnh đất trống phía trước phòng, nói: “Cô nương chờ Thái Quân ở đó, Thái Quân tự mình đi qua đi.”
“Được.”
Cố Chước gật đầu, mang theo tôi đi vào mảnh đất trống.
Nơi này là một quảng trường nhỏ, đến lúc này mới thấy trên đường có người đi, hơn nữa càng ngày càng nhiều, dường như đều đi về quảng trường.
Bọn họ mặc đồ đều rất hiện