Nói về Ngọc Diện Lang Quân Dương Lâm sau khi rời Trung Châu, mang theo bốn thủ hạ là Sưu Hồn Kiếm Trương Thiên, Bôn Lôi Kiếm Tạ Minh, Trường Thanh Kiếm Nhạc Mẫn và Xảo Thiên Kiếm Đồ Lôi phụng ý chỉ điện hạ lên đường đến Quân Sơn gây dựng sự nghiệp.
Trên đường đi, chàng đem một số tuyệt kỹ vừa học được truyền thụ cho bọn thủ hạ. Bốn người họ trước đây vốn là thủ hạ thân tín đã được Bách Độc Chân Quân đích thân đào luyện, nay lại được luyện thêm Lư Lăng Kiếm Pháp nên công phu tăng tiến vượt bậc.
Ngày đi đêm nghỉ, mất gần nửa tháng cả bọn mới tới được Nhạc Dương.
Nhạc Dương nằm bên cạnh Động Đình Hồ, từ xưa đã là một thành thị lớn. Trên bờ thì phố xá ngang dọc, nhà cửa đông đúc, hàng ăn quán xá dày đặc, ngựa xe nhộn nhịp, người qua kẻ lại chen vai thích cánh vô cùng náo nhiệt. Dưới bến thì thương thuyền chen chúc neo đậu.
Năm người ghé vào một khách điếm sang trọng nhất thành, thuê nguyên cả khu hậu viện làm chỗ nghỉ ngơi. Việc bọn tiểu nhị tíu tít phục thị thượng khách tưởng không cần phải thuật chi tiết.
Sau đó, Dương Lâm phái Trương Thiên ra ngoài thăm dò tình hình.
Đến gần tối, họ Trương mới trở về báo cáo. Theo những gì y tìm hiểu được thì hiện trong vùng có hai thế lực luôn kình chống nhau để tranh giành ảnh hưởng là Động Đình thủy trại và Quân Sơn thủy trại.
Khác với vùng Trung Châu, nơi đây hầu như thiếu vắng các đại môn đại phái, nhưng số độc hành hào khách thì nhiều vô số. Bọn người này độc lai độc vãng, ung dung tự tại, chẳng chịu sự ước thúc của ai.
Ngoài ra, suốt dải thượng hạ du Trường Giang còn bao gồm rất nhiều tiểu trại chia nhau kiểm soát con đường chuyên chở bè gỗ. Cả hai thế lực Động Đình thủy trại và Quân Sơn thủy trại đều ra sức khuếch trương ảnh hưởng nhằm thu phục trại chủ các tiểu trại này để thu tóm các lãnh địa, mở rộng địa bàn thế lực.
Thế của hai thủy trại trước nay như nước với lửa. Thủ hạ song phương thường xuyên nảy sinh tranh chấp, và có thể gây xung đột bởi bất kỳ nguyên nhân nhỏ nhặt nào. Những cuộc chém giết hầu như ngày nào cũng có. Và những cuộc hỗn chiến cũng thường xuyên diễn ra.
Hiện thời Quân Sơn thủy trại thực lực có phần yếu hơn, nhân số cũng ít hơn, nên thường kém thế trong các tranh chấp giữa song phương.
Sau khi suy tính, Dương Lâm quyết định hãy khoan hành động. Tạm thời chàng vừa du sơn ngoạn thủy vừa chờ đợi thời cơ. Tình thế hai thủy trại như đang kiếm tuốt cung giương, sớm muộn gì cũng phát sinh biến cố.
Bấy giờ, chàng trở thành một thế gia công tử không hiểu võ công, thuê một chiếc du thuyền sang trọng đi dọc Trường Giang ngoạn cảnh. Bọn Trương Thiên thì giữ vai trò vệ sĩ. Lúc bấy giờ cũng có nhiều đại phú dư tiền lắm của thường thuê du thuyền dạo chơi các nơi nên hành động của chàng cũng chẳng khiến giới võ lâm địa phương chú ý.
Tuy nhiên, vì chàng rộng rãi vung vãi tiền tài nên vẫn có nhiều kẻ quan tâm.
Một hôm, chàng đang cùng bốn thủ hạ ngồi uống rượu trong khoang thì chợt nghe có tiếng hô hoán rất khẽ ở bên ngoài. Chàng thính lực tinh tường, đã nghe thấy có một chiếc thuyền con đang áp sát mạn du thuyền, rồi có bảy người nhảy lên. Lượng định công phu của bọn kia cũng không có gì đặc sắc, chàng vẫn điềm nhiên ngồi uống rượu, không lý gì đến sự xuất hiện của bọn chúng.
Sau một lúc, cửa khoang thuyền đột ngột bung ra. Bảy người bọn lạ mặt cùng với lão chủ thuyền và gã tài công song song tiến vào, trên tay lăm lăm đại đao sáng loáng, sát khí đằng đằng. Thì ra lão ta cũng là quân thủy khấu, chuyên dùng du thuyền để câu nhử những hào phú đại gia, khi gặp đối tượng thì báo cho đồng đảng đến hạ thủ.
Một tên trong bọn có vẻ là thủ lĩnh hất hàm hỏi :
- Các ngươi muốn sống hay muốn chết.
Dương Lâm khẽ cười hỏi :
- Muốn sống thì sao, mà muốn chết thì thế nào ?
Tên kia cũng bất ngờ trước thái độ bình tường của đối phương, gằn giọng nói :
- Muốn sống thì mau giao nộp hết kim ngân tài vật cho bọn ta. Bằng như muốn chết thì ta cho một đao rồi quẳng thây xuống sông làm mồi cho cá.
Trương Thiên khẽ nói với Dương Lâm :
- Gã là Hỗn Giang Long Phương Kiệt, cũng có chút thế lực, đang kiểm soát đoạn sông thuộc phủ Thường Đức ở phía thượng du Trường Giang so với thành Nhạc Dương. May nhờ Động Đình thủy trại và Quân Sơn thủy trại đang có xung đột nên gã mới có thể yên ổn làm ăn.
Dương Lâm gật đầu, ra hiệu cho họ Trương đối đáp. Y lạnh lùng nói :
- Bọn tiểu khấu các ngươi quả là đã đến hồi tận số nên mới dám giở giọng đó trước mặt công tử của chúng ta. Mau quỳ xuống thỉnh tội, may ra sẽ được sinh tồn.
Tưởng đâu sau khi ra oai thì đối tượng sẽ sợ chết khiếp, riu ríu dâng nộp tài vật, nào ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, Hỗn Giang Long Phương Kiệt gằn giọng quát :
- Các ngươi muốn chết. Tất cả huynh đệ hãy mau xông lên cho chúng biết tay.
Tiếng quát của gã hãy còn chưa dứt thì đã thấy bóng nhân ảnh thấp thoáng, rồi những tiếng phịch phịch, loảng xoảng vang lên không ngớt. Tám tên thuộc hạ của Phương Kiệt, kể cả lão chủ thuyền và gã tài công, đều đã bị bốn người bọn Trương Thiên dùng thân pháp Thần Ảnh Cửu Thức Bộ cực kỳ linh diệu áp sát điểm huyệt khiến cả bọn ngã lăn xuống sàn thuyền, hôn mê bất tỉnh.
Sự việc diễn ra quá nhanh. Gã họ Phương còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì bọn thủ hạ đều đã lăn lóc trên sàn thuyền bất tỉnh.
Quá kinh ngạc trước thủ pháp linh diệu và cực kỳ thần tốc của đối phương, Phương Kiệt đứng đờ ra như khúc gỗ, ngẩn ngơ hồi lâu.
Trước sau vẫn ngồi lặng yên, bấy giờ Dương Lâm mới đưa mắt nhìn gã mỉm cười, khẽ hỏi :
- Giờ thì ai biết tay ai ?
Phương Kiệt giật mình tỉnh trí, xoay chuyển ý nghĩ, nghiêng mình cung kính nói :
- Tại hạ hết lòng khâm phục khí độ của công tử, xin cho theo phò tá.
Dương Lâm dịu giọng nói :
- Thế cũng được. Khổ hải mang mang, hồi đầu thị ngạn. Ngươi đã chân tâm quy phục thì chuyện hôm nay bỏ qua không nhắc đến nữa.
Phương Kiệt sụp lạy tạ ân. Dương Lâm bảo Trương Thiên giải huyệt cho bọn thủ hạ của họ Phương. Nhân đấy, chàng trao cho lão chủ thuyền một vạn lượng bạc, lệnh cho lão sửa sang lại chiếc thuyền cho thật lộng lẫy, để từ nay dùng làm thuyền ngự. Còn chàng thì cùng bọn Trương Thiên dời đến ngụ tại Phương gia trang.
Sau đó, chàng truyền thụ công phu cho bọn Phương Kiệt, đồng thời lệnh cho gã phái người theo dõi tình hình biến động trong Động Đình Hồ.
Nửa tháng sau …
Hôm nọ, Phương Kiệt đột nhiên dẫn mười mấy người đến bái kiến Dương Lâm. Bọn họ đều là trại chủ của các tiểu trại trong vùng lân cận, đến xin quy thuận để mong được che chở trước cuộc xung đột ngày càng khốc liệt giữa hai thủy trại trong Động Đình Hồ.
Nguyên họ Phương sau khi được truyền thụ tuyệt học, võ công tăng tiến nhanh chóng thì vô cùng đắc ý, nghĩ cách lập công. Gã liền đến các tiểu trại lân cận khuyến dụ bọn họ quy phục Dương Lâm.
Các tiểu trại này trước giờ thường xuyên bị hai thủy trại trong Động Đình Hồ thi nhau chèn ép, bị kẹt giữa hai thế lực hùng mạnh, khôn bề xoay sở nên lúc nào cũng thấp thỏm không yên. Nay cả bọn tận mắt chứng kiến võ công họ Phương đột nhiên tăng gia vượt bậc, chưa chắc đã thua mấy vị đầu lĩnh hai thủy trại trong Động Đình Hồ thì rất bất ngờ, liền gặng hỏi ngọn ngành. Mà người võ lâm có ai lại không thích võ công tăng tiến. Do vậy mà khi đã tỏ tường tự sự, cả bọn đua nhau kéo đến bái kiến Dương Lâm xin quy phục để được che chở và truyền thụ tuyệt học.
Dương Lâm đã thu nhận tất cả, rồi giao cho Trương Thiên, Tạ Minh, Nhạc Mẫn, Đồ Lôi chia nhau huấn luyện.
Trải qua mấy tháng, số tiểu trại quy phục ngày càng đông. Và theo thời gian, công phu cả bọn đều dần dần tăng tiến không ít thì nhiều.
Trong thời gian đó, Dương Lâm ngày ngày ngồi thuyền du ngoạn xuôi ngược khắp các nẻo sông hồ. Bề ngoài là du ngoạn danh thắng, nhưng thực chất là bí mật thu phục hào kiệt các nơi.
Chỉ trong vòng ba tháng mà các tiểu trại từ Lư Khê đến Thường Đức đều quy về một mối. Tuy nhiên, do Dương Lâm hành sự thận trọng, bí mật nên người ngoài chẳng ai hay biết về một thế lực mới đã xuất hiện ở Giang Nam.
Một hôm, Dương Lâm đang nghị sự cùng đầu lĩnh các trại về việc bố trí nhân lực và mở rộng địa bàn thì có tin hồi báo :
- Động Đình thủy trại và Quân Sơn thủy trại do việc tranh chấp ngư trường trong Động Đình Hồ mà nảy sinh hiềm khích nghiêm trọng. Song phương cùng ước hẹn sẽ hội nhau ở một vị trí trung lập là đồi Yên Vũ cách chân núi Thiên Đài không xa để giải quyết tranh chấp.
Dương Lâm hỏi quần hào :
- Đối với sự kiện này, mọi người có ý kiến gì không ?
Sách Huyết Kiếm Trần Trấn Giang thuộc thủy trại Lư Khê lên tiếng :
- Hồi bẩm công tử. Từ trước đến giờ bọn chúng luôn ỷ thế hà hiếp chư huynh đệ. Nay nhân việc này, chúng ta nên tập họp đại lực lượng thảo phạt bọn chúng. Nhân tiện dạy bọn chúng một bài học.
Hỗn Giang Long Phương Kiệt góp lời :
- Thượng sách là chúng ta nên phục sẵn quanh đồi Yên Vũ, đợi đến khi song phương giao đấu đến sức cùng lực kiệt sẽ tiến ra làm ngư ông đắc lợi.
Tất cả đồng thanh khen là diệu sách, mỗi người một lời lần lượt nói vào, đốc thúc Dương Lâm chấp thuận kế sách ấy. Mỹ Diện Tiên Hồ Nguyên Linh Vân nhoẻn miệng cười tươi, nũng nịu nói :
- Công tử nên nhân cơ hội này mà thu phục lưỡng trại luôn thể.
Dương Lâm gật đầu khen phải. Chàng bỗng nhớ đến lời dặn của điện hạ, liền nói :
- Ý kiến của Nguyên cô nương rất hữu lý. Tạ Minh, Nhạc Mẫn, Đồ Lôi, Phương Kiệt tứ vị huynh đệ chia nhau thống lĩnh nhân mã bố trí xung quanh đồi Yên Vũ, chờ hiệu lệnh hành sự. Sau khi đã bố trí xong thì lên Tảo Diệp Lâu trên Thiên Đài Sơn họp mặt. Riêng Trương huynh đệ và Nguyên cô nương theo ta đến Huyền Đô Bát Cảnh Cung.
Mọi người nghe nói đến Huyền Đô Bát Cảnh Cung nhất thời chấn động. Phương Kiệt bật thốt :
- Huyền Đô Bát Cảnh Cung.
Dương Lâm nói :
- Thiên Đài Sơn vốn là địa phận của Huyền Đô Bát Cảnh Cung. Chúng ta muốn cử sự tại đó thì cũng nên nói qua với họ một tiếng.
Nguyên Linh Vân hỏi :
- Huyền Đô Bát Cảnh Cung gần đây danh tiếng lẫy lừng, nghe nói lợi hại lắm, mà cũng vô cùng thần bí. Lai lịch của bọn họ cũng chính là một trong Võ lâm tam đại bí ẩn. Công tử có quen biết bọn họ ư ?
Dương Lâm mỉm cười hỏi lại :
- Võ lâm tam đại bí ẩn là gì ?
Nguyên Linh Vân đáp :
- Hồi bẩm công tử. Thứ nhất là lai lịch vị tiền bối đã từng đuổi chạy Hồng Phát Ma Vương tại Thiếu Lâm Tự. Thứ hai chính là lai lịch của Huyền Đô Bát Cảnh Cung. Còn thứ ba chính là lai lịch của hai vị giáo chủ Thiên Nhất Giáo và Bách Độc Giáo.
Dương Lâm khẽ cười :
- Người võ lâm thật đa sự.
Nguyên Linh Vân hỏi :
- Vậy là công tử có biết về ba đại bí ẩn đó phải không ?
Dương Lâm cười nói :
- Biết chút ít.
Nguyên Linh Vân lại hỏi :
- Đó là gì thế ạ ?
Dương Lâm nói :
- Bí ẩn thứ nhất thuộc về thiên cơ, ta không tiện tiết lộ. Nhưng ta cũng có thể cho mọi người biết là chính ta cũng hiểu Đàn Chỉ Thần Thông
Mọi người ồ lên, xuýt xoa kinh ngạc và càng thêm kính phục Dương Lâm. Trong bọn quần đạo có kẻ đã từng hiện diện tại Tung Sơn lúc đó, sau phút hồi tưởng, bật nói :
- Lúc đó thuộc hạ nhớ là có thấy công tử tại trường. Bọn Nam Xương Kiếm Khách đối với công tử cung kính lắm.
Phương Kiệt khi đó cũng có đến Tung Sơn quan chiến nên đã nhớ