My huyện nằm cạnh sông Vị Hà. thời Đường sông Vị Hà nước sông mênh mông cuồn cuộn, các nhánh sông như những con rắn bạc uốn lượn, ngọc đai quấn quanh, những chiếc kênh đào đan xen nhau chằng chịt như lưới, hồ bạc ao nước chi chít như sao trên trời, sơn nguyên rừng rậm chằng chịt, đất bằng cây bụi um tùm. rong bèo ven sông tươi tốt. vận tải đường thủy cực kỳ phát đạt. ra khỏi cửa đi đường thường có thể ngồi thuyền, ngoại thành My huyện bèn có một bến tàu lớn. trên bến tàu buồm trắng từng lớp từng lớp, những chiếc thuyền kê san sát. cột buồm như rừng, hệt như vùng sông nước bưng biền. Lý Khánh An dẫn quân từ bến tàu đi qua. một binh si đi dò thám tin tức, quay về bẩm báo nói: “Bẩm báo đại tướng quân, chiếc thuyền lớn chờ quân Lũng Hữu một canh giờ trước đã rời khỏi, sẽ ở bến tàu trấn Mỵ Ổ trấn cập bến.”
Lý Khánh An giật chiến mã. men theo bờ sông đuổi sang hướng đông, ngựa ả Rập mã tốc cực nhanh, lao đi như gió lướt điện xẹt. chi nửa canh giờ, bèn từ xa đã nhìn thấy một chiếc thuyền lớn chảy đi ở trong sông Vị Hà. nơi đây cách bến tàu trấn Mỵ Ổ còn có mười dặm.
Chẳng bao lâu. thuyền lớn ở bến tàu trấn Mỵ ố từ từ cập bến. Nhạc Ninh có chút tâm trạng bất an. hắn không biết mình dẫn Lý Khánh An đến đuổi theo tướng quân của bọn hắn là đúng hay là sai. chỉ đành thấp giọng nói: “Đây chính là chiếc thuyền đó, tướng quân bọn ta và hai mươi mấy bộ hạ ở ngay trên thuyền.”
Thuyền lớn đã bị giữ lại. hành khách trên thuyền bắt đầu lũ lượt rời thuyền, lúc này, từ trong thuyền lớn đã xuất hiện hai mươi người nam tử thân hình vạm vỡ, nam tử dẫn đầu khí thế uy mãnh, để râu ngắn. tuổi tác trạc khoảng ba mươi. Lý Khánh An tuy không quen biết người này, nhưng hắn dựa vào trực giác, người này có lẽ chính là Lũng Hữu đại tướng quân Lý Thịnh.
Trực giác của Lý Khánh An không sai, người nam tử thân hình vạm vỡ này chính là Thần Vũ quân đại tướng Lý Thịnh, hắn xuất thân ở Lũng Hữu Lý thị nằm trong hàng ngũ cao môn thị tộc, năm Thiên Bảo thứ tư tòng quân, ở Lũng Hữu liên tiếp lập nhiều chiến công, nhất là ở năm Thiên Bảo thứ tám, Cao Tiên Chi đại cử tiến công lãnh thổ Thổ Phồn, trong trận chiến Củng Tế, hắn dẫn một trăm binh sĩ bất ngờ đột kích trọng địa hậu cần lương thảo của Thổ Phồn mà đắc thủ, dùng kỳ binh tiêu diệt hơn hai nghìn người, làm chấn động Lũng Hữu. từ phó úy nhất cử đề bạt làm lang tướng, tuy hắn lúc này vẫn còn khá trẻ, nhưng phong thái đại tướng của hắn đã hiển lộ, trở thành người nổi bật trong số những tướng lĩnh trẻ tuổi.
Khi trận chiến Thạch Bảo thành năm Thiên Bảo thứ sáu bùng nổ, Lý Thịnh chỉ có hai mươi tuổi. lúc ấy hắn chỉ là một viên hiệu úy, cũng tham gia vào chiến dịch Thạch Bảo thành, cho dù hắn lúc đó chức vị thấp kém, nhưng hắn cũng đã gặp được Lý Khánh An lúc đó đại diện An Tây đến Lũng Hữu tham chiến, thời gian đã qua đi nhiều năm. Lý Thịnh vẫn là một cái nhìn đã nhận ra Lý Khánh An đứng trên bến tàu. chỉ thấy hắn mặt nở nụ cười nhìn vào mình.
Trong lòng hắn ngẩn ra, không kịp suy nghĩ, liền bước nhanh đi lên trước, quì một gối ôm quyền thi lễ nói: “Mạt tướng Lũng Hữu Thần Võ quân lang tướng Lý Thịnh, tham kiến Đại tướng quân.”
Lý Khánh An tiến lên đỡ hắn dậy cười nói: “Lý tướng quân, ta suốt đường đuổi theo, suýt tí nữa đã để cho ngươi chạy khỏi rồi.”
Lý Thịnh tâm niệm vừa chuyển, bỗng nhiên nhìn thấy Nhạc Ninh bên cạnh, lúc này hắn mới hiểu ra. thì ra Lý Khánh An không ngờ lại là đuổi theo mình mà đến. Trong lòng Lý Thịnh không khói có một tia cảm động, với thân phận chấp quản thiên hạ của Lý Khánh An. thế nhưng đối với môt vị lang tướng nho nhỏ như mình mà lại coi trọng như thế, hơn nữa lúc này Lý Khánh An đã là Lũng Hữu tiết độ sứ, đã là cấp trên của mình rồi.
“Đại tướng quân, ty chức là chịu mệnh lệnh của Ca Thư đại soái, giải tán ngay tại chỗ, không phải là cố ý thoát quân.”
Lý Thịnh lấy ra quân lệnh của Ca Thư Hàn, hai tay cầm dâng lên cho Lý Khánh An. Lý Khánh An đón lấy, cũng không thèm nhìn tới liền đem nó xé nát đi, nói: “Ca Thư Hàn đã không còn là Lũng Hữu tiết độ sứ, hết thày những mệnh lệnh của hắn liên quan đến Lũng Hữu. bắt đầu từ bây giờ trở đi đã không cần phải chấp hành nữa, ngươi vẫn là quân Lũng Hữu, ta không cho phép ngươi thoát ly quân đội, nếu không sẽ xử theo quân pháp!”
Lý Thịnh nghiêm nghị, ôm quyền nói: “Mạc tướng tuân lệnh!”
Từ đó, Lý Khánh An mới thật sự an lòng, được viên hổ tướng Lý Thịnh này, chính mình không khác gì là thêm một cánh, tâm trạng Lý Khánh An rất tốt, lập tức nói: “Lý tướng quân hãy theo ta đến My huyện trước, quân vụ của ngươi ta tự nhiên sẽ an bài sau.”
Lý Thịnh do dự một chút, đến My huyện thì phải đánh với Ca Thư Hàn rồi, Ca Thư Hàn là cấp trên của hắn. tuy rằng với chính mình không phải là quan trọng lắm. nhưng dù sao cũng nghe lệnh nhiều năm. còn có rất nhiều lão chiến hữu kề vai chiến đấu trước đây nữa. đào mất liền trực tiếp đánh nhau rồi. hắn làm không được. Kỳ thật hắn cũng từng suy nghĩ qua sẽ nương nhờ quân An Tây, nhưng chính là lo lắng Lý Khánh An mệnh lệnh hắn tiến công quân Lũng Hữu. hắn mới phải vòng qua My huyện, mà hiện tại, Lý Khánh An coi trọng hắn đương nhiên làm cho hắn cảm động, nhưng thật sự phải đi đánh trận với quân Lũng Hữu, hắn lại không thể chấp nhận được.
“Đại tướng quân, ty chức muốn quay về Lũng Hữu, tiếp tục trấn thủ Thạch Bảo thành!”
Lý Khánh An hiểu được tâm tư của hắn. liền vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Yên tâm đi! Con người đâu phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình được, ta sẽ không để cho ngươi làm những việc khó xử như vậy.”
Lý Thịnh mừng rỡ: “Đa tạ Đại tướng quân ủng hộ, mạt tướng nguyện ra sức vì Đại tướng quân cổng hiến!”
Lúc này bộ hạ của hắn dắt chiến mã lên bờ, mọi người đồng loạt lên ngựa, đi theo Lý Khánh An. Trên đường. Nhạc Ninh có được một con ngựa Ả Rập, hắn suốt đường hưng phấn cực kỳ, vừa phóng ngựa phi nước đại. vừa giương cung bắn tên. khiến cho tính háo thắng của các thân binh của Lý Khánh An bị khơi dậy, đồng loạt đòi so tài cưỡi ngựa bắn cung với hắn.
Ánh mắt Lý Khánh An quét nhìn qua. thấy trên ngựa của Lý Thịnh có treo một cây cung lớn. cao ngang bằng chiều cao của một người, có thể thấy được rằng cung lực rất mạnh mẽ, trong trí nhớ của Lý Khánh An, sử dụng cây cung lớn như vậy, ngoại trừ chính mình ra. thì chỉ còn có Cao Tiên Chi thôi.
Lý Thịnh cảm nhận được ánh mắt của Lý Khánh An. hắn cười xòa. gở cung xuống đưa cho Lý Khánh An nói: “Đây là cây cung mà tổ phụ ty chức đã truyền lại cho ty chức, tên là Truy Vân.”
Lý Khánh An đón lấy cung, vào tay bèn cảm thấy cảm giác của tay rất tốt. thân cung mộc mạc không hoa lệ. chỗ nắm cung bị ma sát đến nhẵn bóng, hiên nhiên là đã qua nhiều năm sử dụng rồi. Hắn lại nhẹ nhàng kéo cung ra một nửa. huyền bắn ra: ‘Vo! Vo!’ rung động, hắn chậc chậc khen: “Quả nhiên hảo cung!”
Cho dù Lý Khánh An trên bả vai có thương tích, không dám toàn lực kéo cung. nhưng chỉ là mở ra một nửa. bèn đã làm cho ngạo khí trong lòng của Lý Thịnh thu hồi lại, hắn là cao thù cung tiễn, từ tư thế kéo cung Lý Khánh An mà thấy, hắn bèn biết rằng lời đồi đãi thiên hạ đệ nhất tiền quả không ngoa, hắn có lòng muốn mời Lý Khánh An bắn một tên. nhưng chức vị thấp kém. môi mấp máy một chút, nhưng không mở lời được.
Lý Khánh An nhìn ra tâm tư của hắn. hắn ở An Tây bèn đã biết Lý Khánh An nổi tiếng nhờ tài cung tên. ngoài xa một trăm năm mươi bước bách phát bách trúng, ở Lũng Hữu được xung là ‘vạn nhân địch’, người này xuất thân Quan Lũng thế gia. xưa nay tâm cao khí ngạo, từ việc hắn ban nãy dám trả treo mặc cả với mình thì có thể nhìn ra. hắn tuy khâu phục với mình, nhưng trong lòng lại không phục, muốn thu phục trái tim của hắn. vẫn còn phải hạ một phen công phu mới được.
Lý Khánh An liền đem cung tiễn trả lại cho hắn cười nói: “Lâu nay nghe thấy Lý Thịnh tướng quân cung tiễn cao minh, hãy biểu diễn cho bọn ta xem một chút thế nào?”
Lý Thịnh vội vàng khiêm tốn nói: “ở trước mặt Đại tướng quân, ty chức sao dám làm càn?”
“Không sao cả. đọ tài trong quân cũng là bình thường. những thân binh của ta đây đều thạo cung tên. Lý Thịnh tướng quân chi bằng chi đạo bọn họ một phen đừng ngại.”
Lý Thịnh tuy rằng cao ngạo, nhưng hắn cũng biết cấp bậc trong quân khắt khe, hắn chẳng qua là một lang tướng nhỏ nhoi, hắn làm sao dám nghênh ngang ở trước mặt Lý Khánh An. chỉ có thể thoái thác từ chối, Lý Khánh An bèn ra hiệu mắt với thân binh Trương Vĩnh Lượng.
Trương Vĩnh Lượng cười nói: “Lý tướng quân, tại hạ là quán quân liên tiếp ba đợt thi đấu cung tiễn thân binh, ta bắn một tên. xin Lý tướng quân chỉ giáo.”
Trương Vĩnh Lượng cao lớn vạm vỡ, tay cầm một cây cung cứng ngũ thạch, hắn khắp nơi tìm một vòng, thấy ngoài trăm dặm xa có một cây dương con. thân to bằng miệng chén, bèn hô nói: “Xem ta bắn cây dương kia!”
Hắn phóng ngựa chạy xéo ra. kéo cung căng đầy, trăm bước xa một tên bắn ra. một tên bắn trúng cây nhỏ, thế tên bật mạnh, đuôi tên vẫn còn đang run bần bật. các thân binh bỗng chốc hoan hô sấm dậy, Trương Vĩnh Lượng đắc ý mà giục ngựa trở về, mũi tên này hắn bắn cực kỳ thuận tay, có thể nói là thành tích hiếm có trong một năm nay của hắn. Lý Thịnh cũng khẽ gật đầu khen nói: “Không tồi. đã có chút phong thái của thần tiễn.”
Trương Vĩnh Lượng tiến lên khom người nói: “Xin Lý tướng quân chỉ giáo!”
Đi tới bước này, Lý Thịnh khôngbắn cũng không được rồi. hắn dỡ Truy Vân cung của mình xuống, nhưng không đi nhìn cây, đó là tĩnh vật. thắng cũng không vẻ vang. hắn ngẩng đầu tìm quanh một vòng, vừa lúc nhìn thấy một con chim khách từ trên cây đại thụ rậm rạp bay qua. cách nhau khoảng hai trăm bước, nhưng Lý Thịnh không chút động đậy. ánh mắt sắc bén dán chặt vào quỹ tích bay của chim khách, lúc này tất cả các thân binh đều cảm giác được mục tiêu của Lý Thịnh rồi. vô số cặp mắt đều đồ dồn về phía con chim khách đang bay nhanh vui vẻ kia. khi chim khách bay đến một trăm năm mươi bước. Lý Khánh An kéo mạnh cung phóng tên. tên như điện xẹt. một tên đem chim khách từ trên không bắn xuống.
Một lúc sau. các thân binh nổ vang tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lý Khánh An khẽ gật đầu. không tồi. có thể tranh tài cao thấp với Nam Tề Vân.
Lý Thịnh mặt đỏ bừng bừng, hướng Lý Khánh An ôm quyền nói: “Ty chức tài mọn rồi.”
Nói xong, hắn có chút kỳ vọng nhìn Lý Khánh An. trong lòng hy vọng hắn cũng bắn một tên. cho dù Lý Khánh An được xung tụng là thiên hạ đệ nhất tiễn, nhưng hắn chưa từng thấy qua. ít nhiều có chút tiếc nuối, không ngờ Lý Khánh An lại thản nhiên nói: “Thật cáo lỗi, vai trái ta có thương tích, trong vòng một năm không thể bắn tên. làm cho Lý tướng quân thất vọng rồi.”
Lý Thịnh mặt càng đỏ hơn. không ngờ Lý Khánh An đã nhìn ra tâm tư của hắn. lúc này. Lý Khánh An lại tiếp tục nói: “Lấy gỗ làm tên. có thể tranh thắng bại nhất thời, nhưng nếu lấy người làm tên. có thể càng quét tù trưởng người Hồ, dẹp yên thiên hạ giang sơn. Lý tướng quân nguyện ý dùng tên gỗ, hay là nguyện ý dùng tên người?”
Lời nói của Lý Khánh An giống như chiếc gậy cảnh tỉnh, làm cho Lý Thịnh nghe đến tim lay thần dời, những lời này Lý Thịnh cũng đã từng nghĩ đến. nhưng quân Lũng Hữu quan hệ trùng trùng, không phải kẻ tâm phúc của Ca Thư Hàn đều khó mà thăng tiến. Lý Tự Nghiệp năm Thiên Bảo nguyên niên tòng quân, chi sớm hơn hắn bốn năm. bây giờ đã là An Tây tiết độ phó sử. chấp chưởng Hà Trung trọng địa. Lý Quang Bật rất thân thuộc với hắn. năng lực tương đương với mình, năm xưa ở các nơi đại tiết độ sứ liên tiếp bị đày, bây giờ đã thẳng lên làm quán quân đại tướng quân chính tam phẩm.