Chu Phong Thanh lười biếng nheo mắt nhìn ra ngoài quan sát tình hình.
Cảnh sát đã tới, đám đàn em bị hốt gọn một mẻ đứng ngay ngắn, Chu Phong Thanh điềm nhiên lái xe đi ngang qua.
Chiếc porches không mấy nổi bật lướt qua, cảnh sát và đám bị bắt lại cũng không để ý.
5 phút sau đã đến nhà của Nguyễn Khương.
Quản gia Nguyễn gia ra đỡ cô vào, Nguyễn Khương đi vào nhà muốn quay đầu lại nhìn cô một cái, nhưng cơ thể cứng đờ người khựng lại.
Nên thôi đi vậy.
Động tác này trùng hợp bị Chu Phong Thanh thu vào nơi đáy mắt, cô thu mắt lại, ánh mắt vẫn không cảm xúc như trước, đánh xe rời đi.
Nguyễn Khương chống nạng vào nhà, nhìn căn nhà bừa bộn, dưới đất còn có mảnh thủy tinh vỡ.
Cô cụp mắt, đi lên phòng thay đồ, mái tóc xoăn lơi được vấn lên gọn gàng, trên trán còn lấm tấm nước vì mới rửa mặt, trên người cô mặc chiếc váy ngủ họa tiết đơn giản.
Bàn chân gầy gò, lòng bàn chân chạm vào sàn gạch lạnh ngắt.
Nguyễn Khương đứng nhìn chằm chằm lọ thuốc ngủ một lúc lâu, không biết suy nghĩ gì mà thở dài một hơi rồi vứt vào thùng rác bên cạnh.
Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyễn Khương hương về cửa nói:" Ai vậy ạ? "
" Mẹ đây, con ngủ chưa? " Khương Miên nói vọng vào trong.
" Con chưa, mẹ vào đây đi " Nguyễn Khương điều chỉnh trạng thái một chút rồi nói.
Tiếng mở cửa vang lên, Khương Miên bước vào, Khương phu nhân là một người phụ nữ thành đạt, cả người phủ đầy khí chất tinh anh, tri thức.
Nguyễn Khương ngồi dựa vào giường ngủ, Khương Miên đi vào hỏi thăm cô làm sao bị thương rồi đi ra.
Lần nào cũng vậy, chỉ có như thế thôi.
Nguyễn Khương trầm mặc, cô là đứa trẻ sinh ra từ thụ tinh ống nghiệm nhưng may mắn sao lại rất khỏe mạnh.
Nguyễn Khương sinh ra đã ở sẵn vạch đích.
Sống trong một gia đình giàu có, tiểu thư duy nhất của Nguyễn gia, gia đình hạnh phúc, con cái tài giỏi, là những từ được người ngoài nhắc đến khi nói về Nguyễn gia.
Nhưng cô biết một điều rằng, tình cảm giữa ba và mẹ không tốt, trước mặt cô bọn họ rất hài hòa, diễn vai gia đình hạnh phúc rất giỏi.
Nhưng giấy vốn không thể gói được lửa.
Nguyễn Khương tình cờ biết được ba mẹ cô căn bản không yêu nhau, lúc 8 tuổi khi thấy ba tát mẹ, Nguyễn Khương nhỏ lập tức lao ra chất vấn ba Nguyễn.
Nhìn thấy con gái nhỏ đứng ở giữa, hai người lớn cũng không thể tiếp tục làm gì.
Về sau cô mới biết, lúc đó bọn họ căn bản đang cãi nhau về việc ly hôn.
Cô cũng không phải là đứa con từ trong ống nghiệm, mà là con của ông Khương và tình đầu của ông.
Bảo sao cô không hề giống mẹ.
Bảo sao cô lại chỉ giống mỗi ba.
Bảo sao cô lại khỏe mạnh đến thế.
Những sự thật này khiến cô không thể chấp nhận được, tất cả mọi thứ tuyệt đẹp bắt đầu sụp đổ, như bức tường vốn kiên cố, bây giờ chỉ là đống cát trong sa mạc.
Nguyễn Khương nghĩ rằng, nếu cô trốn tránh, yên ổn làm đại tiểu thư của Nguyễn gia sống hết cả đời thì sẽ là phương án rất tốt đúng không?
Nguyễn Khương dằn vặt bản thân mỗi ngày, phương án đó vốn không phải là sự lựa chọn đúng với con người cô.
Đêm nay, Nguyễn Khương ngủ không ngon, mỗi lần đều bị hù giật mình tỉnh dậy.
-
Trên đường Chu Phong Thanh về hệ