" Tôi lập câu lạc bộ đua xe, muốn tuyển người, cô có nhu cầu không ? Cô thực sự rất có tài năng " Chàng trai kia nói, bộ dáng dường như thực sự là muốn cô tuyển cô về còn tránh né câu hỏi của cô.
" Không có hứng " Chu Phong Thanh nhìn đối phương hờ hững đáp.
Tuyển người cái gì, có quỷ mới tin.
" Mời chị gái đồng ý lời mời, trở thành tay đua chuyên nghiệp " Hệ thống từ đâu nhảy ra phát nhiệm vụ.
Nội tâm Chu Phong Thanh chỉ muốn tẩn chết hệ thống.
Nói sớm không được sao ?
Học sinh cấp ba mà đua xe đua xủng cái gì ?
Chàng trai kia thấy biểu cảm của người ngồi trong xe càng lạnh lùng hơn, nhiệt độ xung quanh cũng giảm mạnh.
Chàng trai xoa xoa hai bàn tay rồi đút vào túi áo.
" Chị à, chị suy nghĩ lại đi, em thấy chị rất có tiềm năng phát triển " Chàng trai kia tiếp tục nói.
Chiêu mộ người tài chắc chắn phải mặt dày.
" Ừ " " Vô trong xe rồi nói " Chu Phong Thanh ấn nút mở cửa, chàng trai nhanh chóng đi qua bên ghế phụ, mở cửa ngồi xuống.
" Tôi là Đàm Ung, quản lí câu lạc bộ đua xe thể thao ".
Chu Phong Thanh không giới thiệu lại, cô thản nhiên hỏi :" Anh đuổi theo tôi làm gì ? "
" Chuyện này, tôi thấy hứng thú với chiếc porsche của cô thôi " Đàm Ung hơi lúng túng nói.
Không biết Chu Phong Thanh lấy dao ở đâu ra, xoay người tay cầm dao đâm thẳng về phía Đàm Ung.
May mà Đàm Ung phản ứng kịp, đưa tay cản dao, nhìn lưỡi dao trước mặt mà nuốt một ngụm nước bọt, mém ti là đi tong gương mặt này rồi.
" Cô cô định làm gì ? " Đàm Ung hơi thấp thỏm, đáng lẽ anh ta nên cẩn thận hơn, với sát khí kia vừa nãy giống như là muốn đâm anh thật.
Huhu ai mà ngờ cô gái xinh đẹp yêu kiều lại hung dữ vậy chứ.
" Chị gái à chúng ta không nên dùng bạo lực mà " Hệ thống ngoi lên nói.
Chu Phong Thanh ngó lơ hệ thống, nhìn người ngồi ở ghế phụ, môi nhỏ hé mở nói :" Tại sao lại đuổi theo tôi ".
Đàm Ung nhất thời không biết nói thế nào liền cưỡng ép nói một câu :" Chuyện này dài lắm ".
" Vậy thì nói ngắn thôi " Chu Phong Thanh thu dao về chơi trên tay, có lời cảnh báo của hệ thống nên cô cũng không thể làm gì.
" Cô gia nhập câu lạc bộ của tôi đi thì tôi sẽ -- " Nhìn gương mặt lạnh ngắt của Chu Phong Thanh tiếng nói Đàm Ưng nhỏ dần không còn một âm thanh nào nữa.
" Bây giờ không phải lúc cậu ra điều kiện với tôi ".
" Đừng tưởng tôi không biết cậu đang cầu cứu người khác " Giọng Chu Phong Thanh rất hay, vừa giống như một dòng suối mát lạnh vừa giống bìa rừng tĩnh lặng.
Đàm Ung làm gì có tâm trạng thưởng thức âm thanh, ngón tay anh đang gửi tín hiệu trong túi quần chợt dừng lại.
Đàm Ung không do dự nữa mà ấn xuống.
" Chúc mừng cậu " Chu Phong Thanh vừa nói vừa khởi động xe.
Cô