Linh Mộng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Hàn Băng, mặt dù băng hỏa lưỡng trọng thiên nhưng không hiểu sao càng nhìn nàng lại càng thấy thích.
- Nếu là ta thì ta sẽ không xuống tay được với muội.
Lãnh Hàn Băng nhìn cảnh vật bên ngoài, nơi này không thể thấy được thương thiên chỉ thấy được thất sắc phong linh huyền ảo, nàng chợt nhớ đến những ngày cùng lưu manh lang thang trong Hoang Nguyên, tuy hiểm nguy tứ bề nhưng tự do tự tại.
- Không biết hắn thế nào rồi ?Với tài năng của lưu manh chắc đã tiến vào được thánh cung, chỉ là không biết hắn sẽ trở thành đệ tử chân truyền hay là nội môn đệ tử.
Linh Mộng nhìn ánh mắt thất thần của nữ tử bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên để lộ nụ cười yêu mị.
- Hàn Băng từ khi muội trở về hình như đã thay đổi không ít, có phải là do tên nam nhân kia không ?- Không liên quan đến hắn.
- Hì hì… thật sao ?Lãnh Hàn Băng nữa ngồi nữa nằm trong chiến xa, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm, nhìn qua như một vị tiên tử đang ngủ say quên hết những thứ xung quanh, với tính tình của Linh Mộng thì càng nói đến lưu manh thì hắn càng nguy hiểm.
Sao khi nghỉ ngơi một đêm, Lâm Phong đã lấy lại được tinh thần, thể lực sung mãn, vừa sáng hắn đã chạy đi xung quanh làm quen được với vài tên nội môn đệ tử, trong đó có một tên hắn vô cùng ưng ý gọi là Phong Viêm, lúc này cả hai đang trò chuyện.
- Lâm sư đệ vừa tới thánh cung có điều chưa biết, nơi này tình thế phức tạp có một số chỗ không thể bước vào.
Vừa nói hắn vừa lấy một tấm bản đồ ra để Lâm Phong nhìn lướt qua.
- Trên bản đồ này ta đã ghi rõ đường đi nước bước bên trong thánh cung, chỉ cần mang theo thứ này đảm bảo đệ được an toàn.
Lâm Phong nhìn bản đồ, sao hắn có cảm giác như đang nhìn thấy một tờ pháp chỉ bên trên vẽ một đóng pháp văn.
- Thứ này thật sự dùng được sao ?- Tất nhiên, các huynh đệ ở đây đã dùng qua đều nói chất lượng rất tốt, nể tình đệ vừa đến ta chỉ lấy đệ 10 khối trung phẩm linh thạch.
Nếu là một tên gà mờ nhìn thấy vẻ mặt đầy chính khí của Phong Viêm nhất định sẽ tin đến 8, 9 phần nhưng Lâm Phong hắn là một thiên tài thông minh tuyệt đỉnh sao có thể bị lừa.
- Phong sư huynh có thể cho đệ thử hàng không ?- Thử hàng ? thử thế nào ?- Cho đệ mượn có được không ?Lâm Phong cầm lấy tấm bản đồ, hắn nhìn sơ qua vài lần phát hiện có một chấm đỏ gần nơi hắn đang đứng, theo lời Phong Viêm thì những vị trí được đánh dấu là nơi nguy hiểm.
Hắn đi một mạch đến nơi được đánh dấu phát hiện nơi đây chỉ là một linh điền bình thường không có gì bất thường.
- Phong sư huynh chỗ này sao huynh lại đánh dấu ?- Nhìn cho kỹ, ta chỉ làm một lần.
Phong Viêm nhặt một tản đã ném vào linh điền, tản đá chưa kịp rơi xuống thì đã bị phong nhận cắt nát.
- Đúng là nguy hiểm.
Thì ra nơi này có bài trận pháp phòng ngự, sơ ý bước vào sẽ bị phong nhận tấn công.
- Phong sư huynh đúng là thiên tài, thứ phức tạp thế này mà cũng có thể vẽ chính xác được.
- Sư đệ quá khen, không giấu gì sư đệ bản đồ này ta chỉ còn vài tờ, không nhanh tay sẽ hết đó.
- Vậy đệ nhất định phải mua rồi, chỉ có điều đệ không có nhiều trung phẩm linh thạch như vậy.
Lần trước hắn giao dịch với băng nữ được 10 khối trung phẩm linh thạch sao đó đã thử dùng một khối tu luyện, bây giờ trong người tất nhiên không đủ linh thạch.
Phong Viêm nhíu mày, nội môn đệ tử nghèo như tên này lần đầu hắn gặp được.
- Vậy đệ còn bao nhiêu ?- Chỉ còn 5 khối, dùng hạ phẩm linh thạch thay thế được không ?- Sư huynh biết đệ chỉ vừa tiến cung nên hoàn cảnh khó khăn, trước tiên huynh lấy 5 khối trung phẩm linh thạch số còn lại tạm thời để ở chỗ của đệ, sao này đến lấy.
- Vậy cũng được ?Lâm Phong không ngờ con hàng này cũng biết làm ăn phếch nhưng bây