Lúc này, tiếng đập cửa nghe càng gấp gáp hơn, cô đi tới, mở khóa từ bên trong.
"Ai đấy?", cô quát át cả tiếng đập cửa trong lúc tiến đến cánh cửa xám.
Không có tiếng trả lời.
Tiếng đập vẫn tiếp tục.
Khùng thật! Cuối cùng cô mở cửa và kéo sang bên, tầm mắt phía trên không có gì, cô di chuyển xuống dưới.
Chỉ trong một cái chớp mắt lại khôi phục lại bộ dáng hiền lành cùng một khuôn mặt hấp dẫn hơn rất nhiều.
"Chào bé con", cô cất tiếng và nở một nụ cười dịu dàng.
Con bé nhìn người phụ nữ xinh xắn tóc vàng óng, chìa ra một tờ giấy gấp gọn.
Cô nhận lấy mở ra xem.
Tìm mèo lạc.
Nếu ai tìm thấy, làm ơn liên hệ địa chỉ..
"Chị có từng nhìn thấy nó không?", con bé nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Một con vật nhìn như thú nhồi bông màu hồng kì dị bẩn lem nhem, trên cổ còn đeo một chiếc vòng cổ ghi rõ tên Lông Ngỗng.
Đúng là một sinh vật gớm ghiếc, cô nghĩ thầm trong đầu, nhưng ngoài miệng vẫn trìu mến cười:
"Có lẽ.
Trông nó rất quen"
"Thế ạ!", con bé hân hoan reo lên.
Ngay khi nó vừa cầm lại tờ giấy, chị gái đã dùng bàn tay trắng ngần nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của nó.
"Vào đây đi bé yêu".
Con bé hơi lùi lại.
"Thế không đúng lắm..", nhưng bàn tay nắm càng mạnh thêm.
Chị gái ngọt ngào:
"Hiếm khi có khách trẻ con tới nhà.
Trong nhà có đủ loại thú nhồi trang trí.
Biết đâu bé có thể tìm được con mèo của mình đấy"
Có phải chị ta vừa nói thú nhồi? Nó còn chưa kịp phản ứng đã bị chị ta dẫn đi thẳng vào nhà.
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng.
Con bé bắt đầu quan sát xung quanh, trong nhà toàn là những hình thù sặc sỡ gồm người chăn cừu, nông dân, nhạc công, động vật, và thậm chí cả tù nhân tất cả đều khiếp đảm như đang cố gắng thoát ra khỏi cái gì đó.
Nhưng đó chưa phải thứ đáng sợ nhất.
Một xác ướp, được quấn vải kín từ đầu đến chân.
Nhìn cái xác, mặt nó cắt không còn hột máu.
Nhưng thế vẫn chưa sợ bằng lúc cái xác đứng lên há miệng ra.
Nó luống cuống tìm cách chạy ra cửa, nhưng cửa khóa chặt.
Một chất lỏng màu đen tuôn ra từ miệng xác ướp, uốn lượn trên sàn nhà trông như những tua vải mỏng.
Tiếng rít chói tai như có hàng ngàn con rắn bò quanh.
Con bé há hốc mồm, sợ hãi đến mức quên luôn khóc.
Thế rồi, thứ chất lỏng kia luồn thun thút vào miệng nó.
Con bé trợn mắt, đồng tử mắt loang ra như mực loãng.
Chớp một cái lớp màng trắng đục, nó lại bình thường.
Con bé không sống lại, có thứ gì đó đội lốt nó.
Cô đi vào, thấy trong phòng chỉ còn đứa nhỏ, biết sự việc đã an bài, vội vàng quỳ xuống, hạ thấp người nói:
"Tham kiến chúa thượng"
Con bé vẫn đứng quay lưng lại với cô, không chút nhúc nhích, chỉ có điều giọng nói cất lên không thuộc về một đứa trẻ con, một giọng nam đầy quyền lực nói:
"Thật khéo chọn.
Đứa trẻ ngây thơ.."
Cô vội vàng cúi đầu:
"Thân xác phù hợp với chúa thượng rất hiếm có và khó kiếm.
Lời nguyền đó quá khủng khiếp"
Đối phương khẽ nhếch mép:
"Những người ngây thơ không phải kẻ ngu.
Họ chỉ nghĩ ai cũng là người tốt"
Cô càng cúi đầu nói:
"Thuộc hạ không dám"
Đứa bé xoay đầu lại 180 độ, khuôn mặt vốn trắng trẻo nổi đầy văn tự cổ, đôi mắt lòng đỏ hai đồng tử vàng lạnh lẽo nhìn cô:
"Nếu những gì ngươi nói là thật, ta sẽ cho ngươi sống lâu hơn một chút.
Còn dám nói rối, ta sẽ giã đông ngươi và..
Chúng ta có rất nhiều những cái miệng gớm ghiếc đang cần được cho ăn đấy"
Cô kinh hãi, cực lực cúi đầu:
"Xin chúa thượng thứ tội.
Thuộc hạ thật sự không dám"
Bỗng nhiên một cơn gió mang theo khí lạnh băng qua căn phòng, làm ánh sáng bên trong phòng đung đưa vô cùng yếu ớt.
Hắn tỏ vẻ hài lòng, cười thật sâu:
"Vu Quân, con đến rồi sao"
Vu Quân là tên hắn đặt cho y.
Vị vua của vùng đất hoang.
Hình ảnh của một cậu thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.
Trên người mặc một bộ đoản bào cổ trang màu tối sẫm, trơn nhẵn không một hoa văn.
Gương mặt thiếu niên tương đối cương nghị, toát lên một cỗ băng lãnh.
Nhưng quái dị ở chỗ, đồng tử lại giống như có màu tím sẫm khó phát hiện, không mấy bình thường.
Người được gọi là Vu Quân bước tới trước, cung kính cúi đầu:
"Cha nuôi"
Nghe thấy hai tiếng này, hắn càng thêm cao hứng:
"Ta có một chuyện giao cho con đây".
Lại nhìn thấy Nữ Hoàng đang nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất, hắn đi đến trước mặt nói:
"Gửi một Xe Trắng và hai Con Tốt Trắng đi cùng.
Bắt hay giết hắn đều được.
Miễn là mang xác hắn về đây"
Sắc mặt Nữ Hoàng trắng bệch:
"Vâng, thưa chủ nhân".
Cô liều mạng dập đầu hai cái, cả người tan thành hàng trăm cánh hoa hồng trắng rồi bay đi.
Hắn ngẩng đầu nhìn Vu Quân:
"Ta muốn con đi bắt sống một người về đây"
Vu Quân không sợ hãi, đón nhận ánh mắt của đối phương, bình tĩnh nói:
"Cha nuôi muốn con bắt ai?"
Hắn phất tay.
Tít phía trên cao, ánh sáng buổi sớm rọi xuống qua ô sáng trên trần, nơi từng có quả cầu thủy tinh rất lớn chứa đầy nước đựng những con cá chép đỏ rực bơi lội trong ánh nắng.
Ánh sáng khúc xạ một khuôn mặt khuynh thành tuyệt thế.
Đây là người đẹp nhất Vu Quân từng nhìn thấy.
Không phải vì mới sống dậy.
Nữ Hoàng cũng là người xinh đẹp, nhưng nếu như thật sự bàn về đẹp đẽ, xem ra còn kém người kia một sợi tóc.
Người kia tùy ý tựa người vào cửa sổ chỗ nửa sáng nửa tối, mang theo điếu thuốc khí chất mười phần, khói tỏa ngào ngạt, làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng, khiến người ta không nhịn được muốn quỳ xuống đất la nữ vương.
Nữ vương? Không tồn tại, không tồn tại.
"Một người cháu trai xấc láo của ta.
Cung Hạo Thiên"
Lời nói của hắn vừa mới buông xuống, Vu Quân đã đội lên mũ chùm đầu trên chiếc áo choàng không tay, nói một tiếng:
"Vâng, thưa cha".
Trong phòng tối đen, Lãnh Nguyệt cuộn mình vào trong chăn, cô lập với thế giới bên ngoài.
Như Cơ một bên lắc đầu, một bên nhanh đốt lên ngọn đèn.
"Tiểu ranh con, còn không mau theo ta đứng lên".
Một tay xốc chăn bông lên, một tay đem người ở trên giường kéo xuống, cũng không lo hắn đang giả chết, dùng lực đẩy hắn đứng dậy: "Nhanh đi tắm, ca ca đợi cậu ăn cơm"
"Ta không ăn", Lãnh Nguyệt ngồi ịch xuống giường, hai tay khoanh trước ngực.
"Cậu nói cái gì? Cậu thật không có lương tâm.
Ca ca ngươi mấy ngày nay vì ngươi cơm ăn không ngon, ngủ cũng không yên.
Cả người thực suy sụp rồi.
Thật vất vả đứng dưới tuyết cầm ô che cho ngươi, hôm nay cũng không hảo hảo nghỉ ngơi.
Sáng sớm vừa rời giường đã phải tới Đông Doanh bề bộn đông tây đến bây giờ, cậu còn dám nói không ăn? Cậu rốt cuộc có lương tâm không hả?"
"Bà chị, chị biết ta từ nhỏ đã không có lương tâm rồi, có phải không?".
Lãnh Nguyệt bất cần cười, nhưng lại không hề có một điểm ý cười trong mắt.
Như Cơ tức nghiến răng nghiến lợi:
"Phải, phải, không chỉ ta biết.
Toàn bộ thế giới này biết.
Ngươi muốn làm nũng hay muốn tự ngược chính mình để được người khác quan tâm ta cũng không cần biết.
Nhưng ngươi hãy cư xử cho giống người trưởng thành đi!"
"Ta muốn chết, được chưa?", Lãnh Nguyệt thản nhiên nói.
Như Cơ sôi máu lên, muốn vả cho hắn lòi con mắt giả kia ra ngoài.
"Ngươi muốn chết.
Tốt thôi.
Nhưng đừng khiến người khác chết theo.
Ngươi nhanh đi ăn cơm.
Và sau đó ngươi muốn chết như thế nào ta cũng mặc xác ngươi"
Lãnh Nguyệt nghe vậy mày có chút cau lại, cũng không nói gì thêm, đứng dậy hướng phòng tắm đi tới.
Một chiều tuyết rơi dày, có bóng người gầy gò xơ xác dưới màn mưa tuyết trắng xóa, trên tay ôm trọn tấm bài vị được cẩn thận che ô.
Hi Triệt ngồi nhìn Lãnh Nguyệt dùng bữa, hai tay đan lại để trên mặt bàn.
Lãnh Nguyệt uống một ngụm canh, hơi cúi người.
"Uống canh nóng, bụng đã không còn đau nữa chứ?"
Lãnh Nguyệt thấy Hi Triệt ân cần như vậy, nhịn chẳng nổi bèn cười lạnh một tiếng.
"Ý ngươi thế nào? Ngươi thấy như này thì được?"
Như Cơ định đứng dậy thì Hi Triệt đã khoát tay, trầm tĩnh nói:
"Ta như thế nào.
Cậu là người hiểu rõ nhất"
Lãnh Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, uể oải nói:
"Cho người dọn xuống đi.
Ta không muốn ăn nữa"
"Ăn thêm một chén cháo nữa".
Hi Triệt dữ dằn nghiêm khắc nhìn hắn.
Đôi môi Lãnh Nguyệt run lên, Hi Triệt đoán được hắn định nói một tiếng "không" nhưng sau cùng Lãnh Nguyệt chỉ im lặng gật đầu.
Hi Triệt thấy vậy liền tự tay múc một bát cháo, cầm bát và thìa đưa cho hắn.
"Nhịn ăn thường xuyên sẽ hại dạ dày"
Ánh mắt Lãnh Nguyệt lướt nhìn qua:
"Cháo quá đặc"
Như Cơ nóng mắt, khẽ chửi:
"Quân mất nết!"
Hi Triệt không nản lòng, mỉm cười nói:
"Nhìn như vậy nhưng không phải vậy"
Giờ Lãnh Nguyệt mới chịu cầm thìa.
Hi Triệt không nén được vui mừng, nhìn Lãnh Nguyệt ăn vài thìa cũng yên tâm phần nào.
Lãnh Nguyệt khi ăn được nửa bát cháo, hỏi:
"Ngươi không ăn?"
Hi Triệt lộ ra ý cười, chỉ nói:
"Vừa miệng không?"
Cháo nhạt nhẹ nhàng vừa miệng, khẩu vị Lãnh Nguyệt chỉ trong một lúc cũng tốt lên.
"Có vị gừng non, vừa dùng đã thấy vừa bụng, cũng khá dễ chịu."
Chuyện này Như Cơ cũng không hay biết gì, liếc mắt nhìn người hầu đứng đằng sau.
Người hầu khom người đáp:
"Là đại công tử cố ý dặn chúng nô tài bỏ thêm một ít gừng non vào cháo"
Như Cơ than nhẹ một tiếng.
Còn Lãnh Nguyệt đăm chiêu nhìn Hi Triệt:
"Sao phải tốn công phí sức làm gì?".
Là do cơ thể hắn có tính hàn.
Chén cháo kia quả thực đã làm hắn thấy ấm bụng.
Hi Triệt ôn nhu nói:
"Tôi đã nói sẽ chăm sóc cho cậu cả đời"
Lãnh Nguyệt trong nóng ngoài lạnh:
"Ai cần?", hắn lãnh đạm cười.
"Ta sẽ không ở lại đây"
Hi Triệt đứng phắt dậy, hai tay chống xuống bàn, ai nhìn cũng biết khí tiết sắp bùng nổ:
"Cậu nói gì?"
Lãnh Nguyệt không chút hoảng sợ, cũng đứng dậy.
Đang định nói thì Cố Ngũ chạy vào, nhìn Hi Triệt lại nhìn sang Lãnh Nguyệt, khẩn thiết nói:
"Hầu gia cho gọi Tam công tử"
Tam công tử? Cái danh xưng này nghe mới xa lạ làm sao.
"Vừa đúng, ta cũng có điều này muốn nói với ông ta".
Lãnh Nguyệt ngoài mặt mang vẻ cười mà sau khi nói xong liền quay người đi.
Hi Triệt sốt ruột kéo tay Lãnh Nguyệt.
"Đừng đi!"
"Ngươi dám chống lại ông ấy?", Lãnh Nguyệt hỏi xong thản nhiên cười như đã biết câu trả lời: "Buông tay!".
Thấy Hi Triệt không chịu buông, Lãnh Nguyệt dùng sức bỏ bàn tay kia ra, lạnh lẽo đi khỏi phòng ăn.
"Lãnh Nguyệt.."
"Đừng..
Ca ca!", Như Cơ cũng bước theo sát Hi Triệt, giữ người y lại.
Trong quá khứ, hắn đã thấy lạc lõng trong chính căn nhà của mình.
Bởi vì nó quá lạnh.
Trong trí nhớ mờ mịt của hắn vẫn còn nhớ bộ dáng của ông.
Cuối cùng gặp lại vẫn thấy bộ dáng đó.
Ông đã già đi một chút, đuôi mắt già cả như hoàng hôn buông xuống, không thể ngừng được.
Nhưng sự thong dong quyết đoán trong đôi mắt đen lạnh giống hắn thì không hề thay đổi.
Lãnh Nguyệt đứng trước mặt ông, gọn gàng dứt khoát:
"Cứ nghĩ rằng cả đời này tôi sẽ không gặp lại ông"
Nội thất trong thư phòng màu tối mang hơi hướng cổ điển.
Hầu gia ngồi sau án thư, nổi giận, ngưỡng mặt không nói gì.
Nhiều năm như vậy.
Giống như bông tuyết đầu mùa rơi xuống, thánh khiết tinh khôi, lưu luyến lay động.
Nhưng, vẫn, đổ đầy trên những cây bóng đêm.
Hầu gia nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn:
"Con đã lớn rồi".
Có người có cốt cách nhưng không có dung mạo.
Có người có được dung mạo nhưng lại không có cốt cách.
Bất quá, Lãnh Nguyệt là một hi hữu.
Lãnh Nguyệt không nóng không lạnh, không buồn nhấc mắt.
"Tự nhiên mà trưởng thành.
Không tự nguyện cũng bắt phải khôn ngoan hơn".
Không ai muốn lớn lên.
Trở thành người lớn chính là cái bẫy.
Một cuộc chiến.
Thoáng có tia bất mãn nhưng cũng không thấy kinh ngạc, hầu gia thở dài nói:
"Kiêu ngạo quật cường, ngay thẳng vô kị.
Con làm rất tốt", giống nàng ấy.
Điểm kia mặc dù ưu việt nhưng cũng gây ra sự khó chịu.
Mới gặp thì cảm thấy kinh diễm nhưng ở chung lâu dài, kinh diễm kia lại trở thành góc cạnh, cắt da thịt, máu tươi đầm đìa, thật không thể chịu đựng.
Trong thần sắc Lãnh Nguyệt lạnh buốt, tự nhiên hỏi:
"Tôi có em trai song sinh?"
Có thanh âm hoảng hốt gõ vào lòng, Hầu gia miễn cưỡng nói:
"Con đã biết?"
Thanh âm của tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, lặng lẽ kết tinh thành băng giá trong lòng hắn.
Lãnh Nguyệt nắm chặt tay:
"Tại sao nó chết?"
Hầu gia chợt thở dài, cả người tựa vào chiếc ghế.
Ông trầm mặc như núi khiến người khác không thể thở nổi.
Một lúc sau, ông đứng dậy, chậm rãi đi đến đứng đối diện Lãnh Nguyệt.
Ông muốn vỗ vai hắn nhưng bị hắn mạnh mẽ đẩy ra xa.
Hầu gia liền thu tay lại, ôn nhu đứng một bên.
"Con không biết là ai đã giết em con? Đối với con, ta là kẻ xấu xa, tâm địa độc ác.
Nhưng hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Nếu ta đối với con khoan dung thì ta cũng đối với em con khoan dung".
Thực sự ghê tởm.
Cuốn theo hận ý chua xót, Lãnh Nguyệt lùi lại hai bước, nói thẳng:
"Khoan dung? Tôi là trò đùa với ông? Ông đã cố giết tôi theo cách máu lạnh nhất.
Ông đã muốn chôn sống tôi!"
Đáy mắt Hầu gia lóe lên tia nghi kị, chợt lạnh lùng cười:
"Ta chưa từng nói với ai về chuyện đó.
Ngay cả mẹ của con"
Trong phòng không một tiếng động.
Đầu lưỡi Lãnh Nguyệt tê cứng, không nói nên lời.
Cả người đông lạnh.
Con mắt tối đen sâu kín nhìn Lãnh Nguyệt:
"Con đang run?"
Lãnh Nguyệt cư nhiên không có cảm giác chính mình đang run rẩy.
Hắn có thể nghe thấy được âm thanh của chính mình phát ra, tối nghĩa:
"Tại sao? Tại sao không phải tôi?"
Tại sao việc này lại sảy ra với hắn? Người đã làm gì? Hắn đã làm gì? Tại sao hắn lại biết? Vô vàn câu hỏi xoay quanh đầu hắn.
Trong lòng hắn tràn đầy đau đơn, đáy mắt khô cạn, không có một giọt lệ.
Hầu gia gắt gao tinh thần, có chút đăm chiêu cổ quái nhìn LãnhNguyệt, bất giác sinh ra một tia yên tĩnh cùng thương hại.
"Loại người nào lại cướp đi người mẹ khỏi đứa trẻ?"
Lãnh Nguyệt mắt lạnh nhìn ông, ý nghĩa bay vào tai, cả người như bị châm chích mang theo ghê tởm.
"Ông nói thử.
Ông đã cố chia rẽ tôi khỏi mẹ"
Hai vai ông khẽ run lên một chút rồi lại cũng bình thản rất nhanh, đáy mắt thậm chí còn có một chút ý cười:
"Không như con nghĩ đâu.
Nếu con NHỚ.
Là mẹ con bỏ ta.
Là con BỎ ta".
Cuối cùng thì đứa con không thừa nhận đã gặp lại.
Không có nước mắt, không có sự tha thứ, không có gì cải thiện cả.
Nỗi đau mà một ngày sẽ tới.
Lãnh Nguyệt cũng không biết sau đó thế nào.
Hắn vô thanh vô thức đứng dưới trời đông như bức tượng gỗ.
Cả đời này hắn cũng không thể biết mình là ai.
Ông ta tự nhiên hiểu được hắn muốn điều gì.
Như quỷ như thần âm u bất tán.
Lãnh Nguyệt có một đôi mắt đen huyễn hoặc trông giống với Vũ Văn Trác nhưng thực chất hoàn toàn khác.
Vũ Văn Trác có đôi mắt u tối, ngoan độc của loài sói.
Còn đôi mắt của Lãnh Nguyệt đẹp nhưng lạnh.
Không chỉ là màu sắc mà là thứ ẩn chứa bên trong cái màu đấy.
Không ai biết trong bóng tối có gì.
Không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, không thể không sợ.
Lãnh Nguyệt, hắn khi mới trào đời không hề cất tiếng khóc đầu tiên.
Trong đầu Lãnh Nguyệt xoay vòng, lại không nhận ra có người xông tới mặt.
Vĩnh Huy nhìn thấy Lãnh Nguyệt, liền có vẻ xấu hổ, trước mặt gió lạnh quỳ xuống nói:
"Xin lỗi.
Tam ca.
Ta xin lỗi"
Thiếu niên đang quỳ trước mặt này có mẫu tử tình thâm thắm thiết.
Người mà nàng đã chọn trên cả hắn.
Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi, bình tĩnh đứng lại, bình tĩnh nói: "Đứng lên!".
Lãnh Nguyệt nặng nề đánh giá Vĩnh Huy:
"Không có sức mạnh phi thường, không có tài đàn ca nổi bật, không thông minh xuất sắc, không có lòng tự tin, có bệnh đề về tâm lý.
Vậy, nói cho ta, ngươi có điểm gì thật đặc biệt mà bà ấy chọn ngươi?"
Vĩnh Huy nghe sâu xa như là chứa một phần oán khí không phát ra, sớm biết danh tiếng của người này, càng khiếp ba phần, cuống quýt nói:
"Xin huynh tha tội"
"Thứ tội? Ngươi có tội gì?", âm thanh Lãnh Nguyệt hơi run lên, khôi phục rất nhanh thần sắc lạnh lùng.
"Ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.
Nhờ có ngươi ta mới thấy rõ sự thật, thấy rõ chính mình không bằng người khác".
Vĩnh Huy nắm lấy tay áo hắn, vẫn quỳ trên đất lạnh, vẻ mặt lo sợ nghi hoặc cùng bất an:
"Xin huynh..
xin huynh nghe ta nói"
Lãnh Nguyệt nghe xong, chỉ cảm thấy trong lồng ngực buồn bã, không thể nào phát tiết, hắn nhẫn nhịn khí tiết, trầm trọng nói:
"Không phải lỗi của ngươi.
Ta tự biết nhìn rõ phải trái đúng sai"
Nghe Lãnh Nguyệt nói như vậy, Vĩnh Huy càng không dám ngẩng đầu lên.
"Xin lỗi.."
Lãnh Nguyệt cảm thấy nhức đầu, kéo lại tay áo muốn rời đi.
Đôi tay lạnh cóng của Vĩnh Huy không biết nên để đến nơi nào, khiếp sợ nhìn hắn.
Lãnh Nguyệt nói:
"Chúng ta đều quan tâm đến việc kế thừa di sản của bà.
Những gì chúng ta phải làm".
Lãnh Nguyệt nhìn y, thở dài một tiếng, phất tay áo mà đi.
Vĩnh Huy bối rối nhìn theo bóng lưng lạnh lùng can đảm quyết đoán kia, lấy hết dũng khí nói:
"Di sản của bà an toàn ở chỗ đệ"
Vĩnh Huy không phải đứa trẻ xấu.
Thậm trí còn có chút giống hắn.
Ẩn nhẫn, hiếu thuận, là một cái hảo hài tử.
Còn hắn? Bà vẫn chờ đợi điều gì?
Lãnh Nguyệt yên lặng đến cũng yên lặng đi.
Tựa như một bóng ma cô linh, không ai xa tránh nhưng cũng chẳng ai đoái hoài tới.
Lãnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn trăng sáng, quay đầu đã thấy Như Cơ đứng đó từ khi nào.
Hai người im lặng thật lâu, cuối cùng Như Cơ là người lên tiếng trước:
"Cậu thật muốn đi sao?"
Lãnh Nguyệt mỉm cười:
"Như tôi đã nói"
Như Cơ cắn môi:
"Cậu đi đi.
Đừng về đây níu kéo những thứ không thuộc về một người vô tâm"
Đúng vậy, hắn không còn gì vương vấn.
Nhưng hắn sao còn muốn đợi, chờ ai?
Như Cơ trầm tư cúi đầu, do dự một lát vẫn nói:
"Cậu hận ca ca nhưng ca ca thật sự..
yêu thương cậu"
Lãnh Nguyệt khoát tay, không muốn nói nữa, quay người đi, đáy mắt hơi ửng đỏ:
"Nói với hắn, đừng làm chuyện vô nghĩa, tiếc nuối cũng không thể làm lại.
Ta mệt!".
Dùng ngữ khí trầm thấp bỏ lại phía sau sự tàn nhẫn nói, Lãnh Nguyệt cũng không quay đầu lại, liền đi luôn.
Mệt quá!
Cậu cũng không thể chạy nổi nữa!
Thật muốn dừng lại nghỉ ngơi!
Không được! Tuyệt đối không thể dừng lại, nếu không sẽ bị bắt kịp ngay lập tức!
Cho dù đang rất mệt, không thể chạy nổi nữa thì cũng phải tiếp tục liều mạng chạy!
Nhưng cậu thật sự quá mệt rồi, chạy thêm vài bước nữa thì không trụ nổi mà ngã lăn ra đất.
Cậu vừa muốn kêu đau thì nghe tiếng gầm quái đản vang lên từ phía sau khiến cho người ta nổi cả da gà..
Cậu liếc nhanh ra sau, tiếng gầm lại vang lên.
Thứ đuổi theo cậu không hề chệch hướng.
Phật tổ phù hộ.
Còn khoảng một dặm nữa.
Gần đến ngôi làng rồi.
Trước mặt chỉ có màn đêm và mưa tuyết.
Cậu vắt chân lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa ngoái cổ về sau, cho đến khi nhìn thấy bóng đen phía trước thì đã muộn màng.
Cậu đâm sầm mặt vào khối di động, hoảng sợ đấm đá túi bụi.
Giây tiếp theo, cậu bị túm gáy nhấc cao lên, tay chân khua loạn xạ.
Chân cậu đá trúng vào thứ kia, ngã úp mặt xuống lớp tuyết dày xốp.
"Úi.."
Cậu rùng mình, ngước mặt lên.
Đối phương mặc chiếc áo chùm đen to sù sụ.
Cậu vơ lấy cục đá, toan chọi vào mặt thì người kia bỏ mũ kéo khăn xuống.
Một giấc mơ.
Lý do duy nhất cho việc này.
Cậu hét toáng:
"Sư huynh!"
"Có chuyện..".
Tiếng gầm lại vọng ra từ phía sau hai người.
Lãnh Nguyệt nhìn.
Y Hiên bò ra trốn sau chân Lãnh Nguyệt, thều thào:
"Nó đến rồi"
Một bóng đen rất to lớn có hình dạng con ngươi.
Nửa người phía trên của hắn to bè, thô ráp.
Ai..
cái gì kia..
Y Hiên ôm chân hắn, run lập cập:
"Chúng ta phải chạy nhanh thôi"
Gã kia càng lúc đến gần.
Hai cánh tay cực kì to vung vẩy hai bên mình, cái đầu quái dị với hai cái sừng ngắn nhô ra cân xứng trên trán..
"Đệ chạy đi", Lãnh Nguyệt bảo.
Mặt Y Hiên xanh xao, tuyệt vọng nhìn con quái vật:
"Nó không lùng bắt đệ.
Nó định bắt huynh.
Với lại ở chùa cũng có một con.
Đệ may mắn thoát ra được"
Lại là hắn! Lãnh Nguyệt đanh giọng ra lệnh:
"Đệ chạy khỏi đây ngay!"
Tiếng gừ gừ thật lớn, tiếng con dã thú khụt khịt:
"Thơm quá! Thịt! Thức ăn!"
Lãnh Nguyệt lôi Y Hiên đứng dậy, đập cho cậu tỉnh lại:
"Ngôi nhà gần nhất ngay dưới thung lũng.
Cứ cắm đầu chạy thẳng đến đừng dừng lại.
Nhớ gào to kêu cứu.
Khi nào đến cửa hẵng dừng lại"
"Còn huynh thì sao?"
Lãnh Nguyệt rút con dao ra, ánh sáng từ con dao xẹt qua mắt hắn phát sáng như tia chớp.
"Phải là ta"
"Nhưng.."
"Đi ngay.
Đi!", Lãnh Nguyệt quát.
Y Hiên buồn bã nhìn hắn, rồi quay đầu chạy xuống đồi, băng qua rừng tre.
Ngoái đầu, Lãnh Nguyệt nhìn rõ con quái vật nọ.
Gã cao gần hai mét rưỡi, dáng điệu lừ đừ, tay chân nổi cơ bắp cuồn cuộn.
Cơ tay, cơ chân, cơ toàn thân nổi căng dưới làn da nổi đầy gân như dây chão.
Giáp mặt làm từ sọ người, hai tai nhọn.
Xương quái xanh, xương sườn, bả vai, cánh tay, cẳng chân đều được bao bằng giáp xương.
Nói chính xác là xương từ những bộ phận đó trồi ra bên ngoài áo thành bộ giáp cho gã.
Gã mặc chiếc quần to đùng, trên quần loang lổ máu.
Một vệt máu từ ngực lan xuống rốn.
Cổ gã là một bó cơ chống đỡ cái đầu to đại.
Cặp mắt dữ tợn và độc ác, cặp sừng màu trắng vằn đen, đầu mỗi phần giáp xương nhọn hoắt, nhọn hơn cả đầu chông vừa vót xong.
Ma Cốt.
KẺ ĐÁNH SỐ ĐANG NÓNG LÒNG MUỐN LẤY MẠNG NGƯƠI.
Con quái vật tiến lại gần, gầm lên phấn khích:
"Mùi thơm! Bữa tối"
THẰNG THIỂU NĂNG.
Lãnh Nguyệt bụng bảo dạ, không phải lúc để pha trò đâu.
Dù nghĩ thế, hắn vẫn nói to cho con quái nghe:
"Này, Chậm Nói! Có vẻ mày không nói được nhiều nhỉ, vậy mày có biết từ" ĐUỔI TAO "không?".
Chỉ còn cách đấy thôi.
Lãnh Nguyệt nói xong chạy thục mạng sang trái.
Lập tức con quỷ đuổi theo ngay.
Đôi mắt đen của nó chứa chất hận thù.
Người nó bốc mùi hôi như thịt thối.
Khi chạy lên đỉnh đồi, hắn thấy có mấy căn nhà trong khuôn viên chùa Bồ Đề đang cháy sáng rực trong đêm.
Sư phụ..
Quái vật gầm gừ, móng vuốt vươn dài ra.
Gã chuẩn bị xé nát hắn.
Cái móng xương sắc nhọn nhắm thẳng vào đầu hắn.
Sức hắn làm sao nhanh hơn gã.
Thế nên hắn cố bám chân xuống đất, đến phút cuối mới nhảy vọt xang bên.
Nhân đà đó, hắn cầm con dao chém mạnh vào cánh tay gã.
Nhưng hắn đã tính sai, lưỡi dao chém đúng vào phần giáp xương, nứt vỡ.
Con quái không hề hấn gì.
Hắn loạng choạng cố đứng vững.
ANH HÙNG RƠM
Tiếng Quạ cười phì phì trong đầu.
Nghe vậy, hắn bừng bừng lửa giận.
Con quái vật lại vươn tay.
Hắn tính nhảy sang bên nhưng lần này quái vật quyết không bị lửa nữa.
Gã vươn tay nắm cổ hắn trước khi hắn kịp trốn.
Gã nhấc bổng hắn lên.
Hai chân quẫy đạp giữa trời.
Nhìn thẳng vào mắt gã quái vật, hắn găm thẳng mũi dao vào khe mắt hẹp của gã.
Thế rồi, gã gầm lên cuồng nộ và thả bàn tay nắm cổ hắn ra.
Con mắt bị hắn đâm lòi tròng ra ngoài, máu đen đặc chảy dài xuống mặt.
KHÔNG PHẢI MẮT.
Cơn giận hoàn toàn đẩy lùi cảm giác sợ hãi.
Gã quái vật giơ bàn vuốt dài sắc rống lên về phía hắn.
Hắn đi lùi lại, định bụng lấy đà nhảy bật lên cho gã một dao vào đầu.
Nhưng gã quái vật lao tới quá nhanh, đồng thời hai tay quơ hai bên.
Shhh..
Hắn nhìn xuống, bên eo đau nhói hai vết xước, máu từ mạn sườn rỉ ra đẫm áo.
Cơn đau như một chất xúc tác làm giác quan của hắn trở nên nhạy bén hơn.
Hắn nhảy chồm tới, đạp mạnh tay gã sau đó tung người lên trước, hai tay nắm chặt con dao đâm xuống đầu gã, ngay phía trên hai chiếc sừng.
Người gã chợt căng cứng, trợn ngược mắt lên ngạc nhiên rồi quằn quại và bắt đầu tan rã thành cát, bị gió mạnh thổi đi tứ tán.
Trên mặt tuyết không còn lại dấu vết.
Làm thế quái nào hắn làm được? Một con dao cùn.
Một người bình phàm.
QUÁ YẾU.
Quạ ngáp và nói.
Hắn nắm chặt con dao.
Nhưng vẫn còn đó Sư phụ và mọi người đang chờ hắn cứu mạng.
Thế nên hắn xốc lại tinh thần, nhằm hướng ngôi chùa đang bốc cháy mà thẳng tiến.
Đạp lên bùn lầy, cỏ dại xuyên qua màn đêm mà đi.
Tiếng nhỏ giọt rơi trên nền đá.
Một vũng lớn máu chảy lênh láng.
Xung quanh xác chết nằm ngổn ngang, những phần nhỏ của tứ chi đứt đoạn vương vãi khắp nơi.
Máu me nhuộm đỏ điện thờ, ngay cả tượng Phật tổ trang nghiêm cũng không tránh khỏi bị vấy bẩn.
Nương theo ánh trăng siêu vẹo, khung cảnh chết chóc ghê rợn mở ra.
Tấm biển ghi tên chùa bị lệch xuống một bên, Lãnh Nguyệt ngẩng lên nhìn và cảm giác khó thở lại bắt đầu.
Cánh cổng mở toang, mặc cho gió tuyết kẽo kẹt.
Trong gió nồng mùi máu tanh.
Tất cả hắn có thể nói chỉ là "phế tích".
Đổ đình đổ chùa, những bức tượng đá bị phá hủy, mười hai phiến đá khắc ghi công đức bị đập vỡ..
Khung cảnh tan hoang, đổ nát.
Tất cả chìm trong u ám lạnh giá.
Không một hơi ấm con người.
Hắn đã lớn lên tại đây.
Và bây giờ không còn thứ gì còn nguyên vẹn.
Nhưng không phải lúc để ủy mị.
Hắn đã cảm nhận được nơi này có gì đó không ổn, có gì đó nguy hiểm.
Điều kì lạ là hắn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, kể cả một tiếng bước chân.
Cứ như thể nơi này đã biến thành bãi nghĩa địa.
Lãnh Nguyệt thận trọng đi về hướng chính điện.
Mà không nhận ra rằng, càng đi vào sâu, sắc đen bên con mắt trái của hắn càng thêm lan rộng.
Cho đến khi cả nhãn cầu tràn đầy một màu đen thần bí.
Hắn đi dọc hành lang, nhưng khi hắn tới đầu kia thì chẳng có ai ở đó.
Hắn mở cửa ra và đi vào sảnh chính.
Toàn cảnh hiện lên làm hắn đứng bất động trong kinh hãi và mở to mắt nhìn vào.
Phương Trượng đại sư bị hành hạ và treo người giữa điện.
Máu từ những vết thương chảy ròng ròng xuống chân đại sư và rơi từng giọt tí tách trên đất.
Phía sau đại sư, những cái xác của các vị hòa thượng bị sát hại xếp chồng lên nhau tạo thành một hình thù kì dị.
Những đôi mắt đầy tơ máu mở trừng trừng, tay chân bị cắt bỏ.
Cấu thành từ thịt người.
Tay và chân chĩa ra xung quanh tạo thành từng tầng, với cấu trúc nhỏ dần từ dưới lên trên.
Một cái tháp.
Chín tầng tháp quỷ.
Đầu gối Lãnh Nguyệt bủn rủn, hai chân mềm nhũn không nhấc nổi chân.
Lê lết từng bước, Lãnh Nguyệt nấc nghẹn trong họng:
"Sư phụ..
đồ nhi về rồi đây"
Đại sư không trả lời.
Cái xác Minh Không nằm dưới đáy, bất động, đôi mắt đầy sợ hãi, máu từ khóe mắt rỉ xuống.
Một cái bóng phản chiếu trong đôi mắt Minh Không.
Khi Lãnh Nguyệt nhận ra thì đã quá muộn.
Hắn quay người lại và cái gì đó chém tới.
Vai hắn đau nhói.
Một lực như một cánh tay khổng lồ giật mạnh hắn lại phía sau và quẳng hắn vào tường.
Lãnh Nguyệt huơ dao nhưng chẳng có gì để chém cả.
Một giọng khản đặc vọng lại trong căn phòng.
"Chúng ta chờ ngươi đã rất lâu rồi.
Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện"
Lãnh Nguyệt cố cử động.
Bả vai bị xé một đường, máu tuôn ra như suối.
Một bóng đen di chuyển về phía hắn.
Nhờ ánh sáng lờ mờ.
Gã vẫn trong hình dáng con người nhưng cao và gầy như cái cây khô.
Mặt gã nhọn hoắt một đường.
Gã có hai cái sừng bé mọc trên đỉnh đầu, mắt gã to một cách quá khổ làm khuôn mặt vốn không cân xứng lại càng dị.
Dáng người gã cũng kì dị không kém như phần đầu.
Gã bước một cách khó nhọc, như thể cán chổi được buộc vào xương sống của gã vậy.
Nhưng cái cách gã tấn công chớp nhoáng như vừa rồi không giống một người có cột sống bất ổn.
"Ta đã có một cuộc vui nho nhỏ.
Ngươi biết đấy, để giết thời gian".
Gã nói: "Ta ghét việc phải chờ đợi"
RÍT! Lãnh Nguyệt phóng con dao thẳng vào gã ta.
Gã né được và đánh văng con dao.
"Keng" một tiếng, một thứ vũ khí nào đó rất cứng chắc.
Có vẻ gã chẳng hề di chuyển, vừa rồi giống như có một người vô hình nào đó đứng sau gã ta và hất con dao đi vậy.
Giọng điệu gã trở nên dữ tợn:
"Ngươi sẽ đi theo ta.
Nếu ngươi cố chống trả, ta sẽ cho ngươi biết thủ đoạn tra tấn của ta độc ác đến thế nào"
Cái Tháp Người còn cao hơn cả tượng Phật Bồ Tát ngồi khoanh chân phía sau.
Che khuất gương mặt từ bi của ngài bởi tàn ác vô tận.
"Ta không đi", Lãnh Nguyệt cố chịu đựng phẫn nộ trong lòng.
Gã hừ lạnh:
"Nghe này, ngươi đi cũng chết, không đi cũng chết.
Nhưng nếu ngươi nghe lời ta sẽ cho ngươi chết dễ chịu hơn.
Như thế công bằng chưa?"
Hắn chưa bao giờ thấy tức giận như hiện tại.
Hắn giận mẹ, giận cái cuộc sống này, căm tức cả những gã quái vật đang muốn lấy mạng hắn.
"Mày đáng chết!", Lãnh Nguyệt gầm lên.
Lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra, hắn chủ động muốn giết người.
Gã hơi dừng lại ra bộ bất ngờ, đôi mắt sắc bén nhìn thân hình nhỏ bé của hắn đang run lên vì giận.
Gã bỗng cười dữ tợn.
"Muốn cho ngươi chết trong yên bình, ngươi lại không thích? Ha ha..
Vậy thì đừng trách ta chặt sống ngươi"
Hắn không biết gã là loại Ma Cốt gì, nhưng gã rất nhanh.
Một cái gì đó chuyển động sau lưng gã ta một vật gì đó phóng sát sạt qua hắn, khiến tai hắn ù ù.
Trông như hai cái càng nhưng đặc biệt hơn, phần rìa ở hai bên đều có gai nhọn mọc lên tua tủa, phần đầu chiếc càng còn mọc ra một cái móc câu bén nhọn.
Chính thứ này đã chém vào vai hắn.
Chiếc càng khéo léo vòng ra phía trước.
"Ngon tuyệt!", gã nếm thử vị máu nói.
"Thật đáng tiếc.
Chúa thượng muốn mang xác của ngươi về.
Nếu không thì ngươi đã nằm gọn trong bụng ta rồi"
"Ai muốn tao?", Lãnh Nguyệt hỏi gặng.
Cái danh xưng tối cao này.
"Ôi, đừng lo.
Ngươi sẽ sớm gặp chủ nhân của ta thôi".
Cái càng dài vươn tới, chém từng nhát chí mạng nhắm vào hắn.
Lãnh Nguyệt vừa né đòn vừa dùng dao chống trả lại cái móc câu cứng như thanh sắt.
Nhưng một mình hắn thì không đủ.
Gã có tận hai chiếc càng.
"Aa!".
Chiếc càng còn lại thình lình móc vào bắp đùi hắn.
Da thịt bị xé rách làm hai.
Gương mặt gã càng dữ tợn, cười như điên như dại hưởng thụ dòng máu nóng của hắn.
Máu chảy càng nhiều, nụ cười càng lớn.
Lãnh Nguyệt nhận từng cú đau đớn.
Hai chiếc càng to dài như hai thanh đao được gắn vào nhau bởi một khớp nối ở giữa đoạn xương.
Làm hắn không thể tiếp xúc trong phạm vi gần để đánh cận chiến.
Con dao quá nhỏ và ngắn.
Mỗi một cú chém của gã như muốn xẻ hắn thành hai nửa đều nhau.
Lãnh Nguyệt bị hành hạ vô cùng thê thảm.
Thế nhưng không có một âm thanh nào của Quạ cất lên.
Cái cảm giác xá.c thịt trên người mình không còn là của mình.
Lần đầu tiên Lãnh Nguyệt cảm nhận đau đớn đến sống không bằng chết là như thế nào.
Gã thấy Lãnh Nguyệt không còn sức để phản kháng liền hài lòng xiên một phát thủng ngực.
Gã cười ranh mãnh:
"Ngươi biết chuyện gì hài hước không? Lão già kia bị ta đánh đập hành hạ cỡ nào cũng không kêu khóc một tiếng giống y như ngươi.
Lão nhất quyết không khai ra.
Cảm ơn ngươi vì đã quay lại"
Cơn đau đã thực sự xé hắn làm hai.
Gã rút chiếc càng ra, máu từ ngực hắn tuôn chảy như suối.
Lúc này chỉ muốn chết quách cho xong.
Mùi máu thơm ngon khó cưỡng.
Vô cùng đặc biệt khiến những kẻ khát máu như gã hít phải là phê tận óc.
Thầm nghĩ, ăn thịt tên này không khác sơn hào hải vị.
Chúa thượng có lệnh..
Nhưng mà, một miếng thôi cũng được nhỉ, chỉ một miếng thịt thì đâu mất đi cái gì.
Dù sao hắn cũng sẽ chết.
Mặc kệ, bây giờ gã rất muốn nếm thử miếng thịt tươi ngon này vào miệng.
Gã thèm thuồng dùng móc câu đóng phập vào bàn tay hắn, kéo lại gần.
Cảm giác nôn nóng, thèm muốn đã lâu không gặp.
Gã nhấc chiếc càng lên, máu ướt sượt.
Gã giương cao cái móc câu nhắm vào hộp sọ hắn.
Thời khắc gã chuẩn bị hạ tay, ngoài cửa đột nhiên có tuyết lạnh thổi vào.
Cái càng của gã vì tiếng gió rít mà run lên.
"Một tên lính quèn!".
Theo đó, một giọng trầm khàn vang lên.
Gã quay đầu lại.
Một khuôn mặt không phải là con người với những vết sẹo chằng chịt.
Nụ cười đói khát trên mặt biến sạch.
Gã co rúm người lại, bị dọa sợ đến mức không dám hít thở.
"Tư Húc đại nhân"
Ngoại trừ cái miệng dị dạng trông giống con người thì vị đại nhân kia không hề có mặt mũi, những vết sẹo uốn lượn chiếm hết toàn bộ khuôn mặt.
Ngoại trừ cái mặt, từ đầu đến cuối đều được bao phủ bởi tấm màn màu đen mờ ảo.
Hai cái càng của gã co rút lại, cúi thấp người nhìn xuống.
Từ phần thân trở lên xuống, tấm màn gần như trong suốt cho thấy đối phương không có chân.
Mặt Tư Húc hướng về chỗ thanh niên nằm trên đất.
Một củ nhân sâm sống.
"Chưa chết?"
Gã vội vàng đứng tránh xang một bên, không dám bất kính, cất giọng khe khẽ đầy run rẩy:
"Nô tài chuẩn bị kết liễu hắn ngay đây.."
Tư Húc giơ tay lên.
Bàn tay ông ta biến thành một bàn vuốt lông màu đen.
"Không phải việc của tên hạ đẳng như ngươi"
Gã run bắn lên, cúi gằm mặt xuống.
Hơi thở Lãnh Nguyệt thoi thóp, khuôn mặt lấm lem vết máu và vết xanh tím khó coi.
Hắn há miệng thì thào một câu:
"Tại sao lại là ta?" Hắn muốn biết mình ngu ở đâu? Dốt ở đâu? Sai ở đâu?
Tư Húc thu bàn tay lại trong áo.
"Ngươi không biết chuyện gì đang sảy ra đâu.
Ngươi sẽ phải phục vụ cho Chúa Thượng một việc lớn lao.
Và đêm nay, Ngài đang chờ gặp ngươi đấy".
Giọng lưỡi của ông ta cho thấy ông ta khinh thường hắn một cách rõ ràng.
Lãnh Nguyệt run rẩy nâng người dậy nhưng một bên cánh tay hắn bị xé toạc ra, lấp ló bên dưới còn nhìn thấy ống xương.
Cơ hồ một bên đã bị phế.
"Ngươi đưa ta đi đâu?"
Mặc dù ông ta không có mắt nhưng hắn vẫn cảm thấy ánh nhìn của ông ta đang dán lên đầu mình.
"Ngươi nên sợ hãi dần đi.
Ngươi sẽ có cơ hội gia nhập một quân đội lớn! Giống như cái tín ngưỡng ngu ngốc mà các ngươi vẫn tôn thờ ấy"
Lãnh Nguyệt há miệng thì thào:
"Giáo phái của các ngươi mới là thứ tà đạo ngu ngốc.
Và cả con quái vật các ngươi đang tôn thờ với cái quân đội vĩ đại của ông ta.."
Gã quái vật gầm lên.
Tư Húc hơi cử động cơ mặt.
Tiếng gầm lập tức biến thành tiếng sư tử rên.
"Nào, nào".
Đại nhân đe dọa.
"Ta sẽ làm ngươi đổi ý đấy"
Tư Húc há miệng, một đầu lưỡi giống hệt như thằn lằn từ trong miệng thò ra.
Ông ta dùng móng vuốt sắc nhọn lôi ra từ trong họng một chuỗi vòng được làm từ gỗ diệp tử đàn.
Trái tim Lãnh Nguyệt kinh hoàng.
Đây là vòng mà sư phụ cho hắn, nhưng sau đó hắn đã cho Y Hiên.
Lãnh Nguyệt há to miệng, muốn hét lớn mà không hét ra tiếng.
Y Hiên..
"Không một ai được thoát".
Như đọc được suy nghĩ của hắn, ông ta nói.
Lãnh Nguyệt liếc nhìn xang.
Cái đầu của Doãn Chính đại sư đã bị cắt lìa khỏi người đang trừng mắt nhìn hắn đầy oán hận.
Lúc này hắn biết sợ rồi.
Sợ đến phát khóc.
Hắn muốn quay đầu bỏ trốn nhưng cả người không còn sức, chạy không nổi.
Hắn ngã sấp trên nền đất.
Gã quái vật nhìn thân hình nhỏ bé run rẩy bò đi của hắn thì chém một đường cày nền đá vỡ nát, chặn đứt đường lui của hắn.
Mặc cảm tội lỗi nhấn chìm hắn xuống đáy sâu.
Lãnh Nguyệt muốn nằm xuống ôm người mà khóc.
Tất cả đều chết rồi.
Một ngọn lửa lại bùng cháy trong hắn.
Cảm nhận một luồng sức mạnh đến nghẹt thở.
Hắn bắt đầu quằn quại, tiếng xương cốt nứt vỡ răng rắc.
NÓ BẮT ĐẦU RỒI.
ĐỪNG KHÁNG CỰ.
CHẤP NHẬN NÓ.
Đến lúc này Quạ mới chịu lên tiếng.
Lãnh Nguyệt hét lên một tiếng thảm thiết.
Xương sống hắn cong lên thành một đường quái dị.
TẬP CHUNG VÀO GIỌNG NÓI CỦA TA.
Đau quá! Lãnh Nguyệt khản giọng gào lớn.
Tư Húc nhìn biểu hiện khác thường của hắn, đôi môi dị dạng cong lên, nở một nụ cười nhạt nhẽo mà khát máu.
Cảm giác đau đớn và tê liệt truyền khắp người.
Những mẩu xương động đậy dường như muốn trui khỏi da.
Cơn đau làm Lãnh Nguyệt muốn gục ngã.
Hắn cố phân tâm bằng việc tập chung hít thở và mặt đất lạnh lẽo dính máu dưới thân.
ĐỪNG CHỐNG LẠI.
Mi mắt hắn nặng trĩu.
Hắn nghĩ mình sắp tới giới hạn.
Sắp không chịu nổi nữa.
Hắn cố thả lỏng.
Để cơn đau chạy khắp người, nuốt chửng hắn.
Nếu bây giờ hắn ngất đi, liệu có phải điều chờ đón nó tiếp theo chính là cái chết? Chuyện gì sẽ sảy ra khi hắn chết? Còn những người ở lại? Còn những người ra đi?
Nụ cười non nớt trong trẻo của Y Hiên cùng má lúm đồng tiền của nhóc.
Y Hiên lớn lên bên cạnh hắn.
Hắn đáng lẽ có thể bảo toàn sự hồn nhiên của cậu.
Không phải để cậu chết thảm như bây giờ.
Hắn sẽ làm được.
Nó đem đến sự đau đớn.
Đau đớn nhưng tuyệt vời.
Hắn có muốn đón nhận nó không hay muốn chấm dứt hết tất cả?
NÓI ĐI.
NÓI RA ĐI.
CHÚNG TA LÀ QUẠ.
Đầu óc Lãnh Nguyệt dần tỉnh táo.
Đôi mắt mơ màng phủ sương đột nhiên thanh tỉnh.
Trong mắt đều là sự táo bạo và sát khí.
Những chiếc gai nhọn vươn mình len lỏi qua tế bào da thịt của Lãnh Nguyệt.
Thân mình hắn dần biến đổi.
To lớn và đen tối hơn.
Hai cánh tay căng cứng lại, rồi hắn dùng sức mà vung ra.
Một lực mạnh mẽ hất văng mọi thứ trong điện.
Phía đối diện đều kinh ngạc.
Người đáng lẽ phải chết, vậy mà lúc này lại khôi phục lại.
Chưa kịp phản ứng lại thì điện thờ đã sụp đổ xuống trên đầu.
Móng vuốt của Tư Húc nhanh chóng lôi cổ gã quái vật dịch chuyển ra ngoài sân.
Bỗng nhiên mặt trăng tròn bị một bóng đen che khuất.
Từ trăng non đến trăng khuyết và toàn bộ mặt trăng bị nuốt trọn toàn phần.
Nguyệt Thực.
Ánh sáng biến thành màu đỏ như máu.
Những tia sáng khúc xạ trong bóng tối chiếu qua những đôi mắt của người chết.
Dưới đống