Vân Tuyết vì cảm kích ân cứu mạng của Cố Thương, lại nhìn đến phần lưng bị thương do đuôi của Thủy Quỷ gây ra thì hai mắt đột nhiên cay cay.
Nàng xung phong nhận việc thoa thuốc và sơ cứu tạm thời cho Cố Thương.
Mạc Chi Thành thương thế không có vấn đề chỉ là bị hao tổn nhiều linh lực quá mức nhưng Thái Tử cũng không ngồi xuống nghỉ ngơi mà ân cần đi đến chỗ những người bị thương phụ giúp băng bó.
Cố Ngữ Yên đi đến bên cạnh Trịnh Niên Tâm, rắc một ít thảo dược dùng để sát trùng lên vết thương ở chân nàng ta, đợi một lát rồi bắt đầu thoa thuốc và băng bó lại.
Rất nhanh Cố Ngữ Yên đã giúp Trịnh quận chúa xử lý xong vết thương, nàng đứng dậy định đưa cho Trịnh Niên Tâm một viên Phục Linh đan, sẵn tiện thêm một ít thuốc mỡ để trị sẹo, dù sao cùng là phận nữ nhi với nhau.
Trịnh Niên Tâm còn là quận chúa thân phận cao quý, trên người vẫn là không nên lưu lại sẹo.
Nhưng lúc này, ánh mắt Trịnh Niên Tâm đang chăm chú nhìn về chỗ Mạc Chi Thành, hắn đang băng bó vết thương ở cánh tay giúp Vân Hữu Khiêm.
Cố Ngữ Yên không nói gì chỉ đặt đan dược và thuốc mỡ vào lòng bàn tay nàng ta rồi tiếp tục đi giúp những người khác.
Lúc mọi người bắt đầu rời khỏi Bích Lâm Sơn, Cố Ngữ Yên cố ý nán lại lâu hơn.
Nàng nói với hai biểu ca cứ về trước còn bản thân thì vờ như đang kiểm tra lại mọi thứ, xem xét kĩ lưỡng thương thế của Tử Thu, đợi đến lúc xung quanh chỉ còn lại mình nàng thì Cố Ngữ Yên mới đưa hết hai mươi người Ôn Ngọc và Tử Thu vào không gian huyễn tưởng.
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp đôi biểu huynh song sinh, rồi cả ba cùng trở về Cố phủ.
Đại thúc trông thấy ba đứa cháu của mình quần áo lấm lem, trên người còn có vết thương thì nhanh chóng sai nha hoàn đi báo tin cho phụ thân và mấy huynh đệ.
Ông tiến đến thay Cố Ngữ Yên và Cố Thất, dìu Cố Thương vào bên trong.
Đối diện với ánh mắt lo lắng cùng nghi hoặc của phụ thân, mẫu thân, tổ phụ và các vị thúc thúc, Cố Thất quay đầu nhìn Cố Ngữ Yên, rồi hít một hơi thật sâu, chậm rãi kể lại sự việc gặp phải Thủy Quỷ ở rừng Bích Lâm Sơn cho mọi người.
“Thủy Quỷ, các con chắc chắn ma thú mà các con gặp phải là Thủy Quỷ?” Cố Bắc Kiệt lên tiếng hỏi.
Cả ba người Cố Thương, Cố Thất và Cố Ngữ Yên đều đồng loạt gật đầu xác nhận.
Cố Bắc Thành cau mày, loại ác thú này sao lại có thể xuất hiện ở rừng Bích Lâm Sơn, không kể đến việc gần ba mươi năm trước tứ đại quốc đã liên minh tiêu diệt toàn bộ loài ma thú này thì cho dù có xuất hiện Thủy Quỷ cũng nên xuất hiện ở nơi có mực nước sâu, chỉ là một con suối nhỏ trong rừng Bích Lâm, sao nó lại ở đó.
Mọi người lúc này đều có cùng một thắc mắc, việc này quả thật kỳ quái.
Cố Thương và Cố Thất được phụ mẫu Cố Bắc Kiệt và Mạc Uyển đưa về phòng nghỉ ngơi.
Cố Ngữ Yên trên người không có thương tích, chỉ là vận dụng linh lực quá nhiều nên nàng có chút mệt mỏi bèn tự trở về Bạch Mai viện.
Trong không gian huyễn tưởng, Trứng Gà nhìn nhóm người Ôn Ngọc và Tử Thu mới vừa quay về, bộ dạng tả tơi, thê thảm mà chép miệng.
Cửu Thiên Châu đại nhân âm thầm hạ quyết định, đợi đến khi thương thế của bọn họ đều đã khôi phục, việc luyện tập phải được tăng