Tối hôm đó, Cố Ngữ Yên đang định quay lại rừng Bích Lâm Sơn, nàng muốn quan sát kĩ lưỡng xem có phát hiện điểm bất thường nào hay không? Sự việc ma thú Thủy Quỷ xuất hiện rất đáng ngờ.
Cố Ngữ Yên vừa đặt chân xuống giường thì một thân ảnh nhanh như chớp đã xông vào phòng, gương mặt yêu nghiệt phóng đại áp sát mặt nàng.
Cố Ngữ Yên nâng tay sờ nhẹ gò má của Tiêu Huyền, mỉm cười dịu dàng.
“Là do nhớ ta nên đến tìm sao?”
Tiêu Huyền thả người, ngồi xuống giường bên cạnh Cố Ngữ Yên, lo lắng hỏi.
“Yên nhi, hôm nay nàng gặp phải ma thú Thủy Quỷ trong Bích Lâm Sơn có bị thương hay không?”
“Sao chàng lại biết?”
Tiêu Huyền quay đầu chú mục Cố Ngữ Yên, hắn vươn tay búng nhẹ vào trán nàng.
“Trả lời ta trước.”
Cố Ngữ Yên lắc đầu.
“Không có bị thương, chỉ là linh lực hao tổn vài phần mà thôi.”
“Thật sự không bị thương?” Tiêu Huyền nghi hoặc hỏi lại.
Cố Ngữ Yên thở dài, nàng nhẹ nhàng vén tay áo lên một đoạn, trên cánh tay trắng nõn như ngọc lộ ra một vết thâm tím cực kỳ bắt mắt.
“Diện tích cũng không lớn, không nghiêm trọng nên cũng không tính là thương tích gì.”
Tiêu Huyền hai đầu lông mày khẽ nhíu lại.
“Đã thoa thuốc hay chưa?”
Cố Ngữ Yên thành thật lắc đầu, từ lúc trở về phòng đến bây giờ nàng chỉ luôn chuyên tâm điều khí, phục hồi lại linh lực.
Nếu không có nhị thúc sai người mang cơm tối đến thì đến việc ăn nàng cũng bỏ qua.
Tiêu Huyền huơ nhẹ tay lấy ra một lọ thuốc, tỉ mị bôi thuốc cho nương tử tương lai.
Cố Ngữ Yên thoải mái cảm nhân sự dịu mát mà thuốc mỡ mang lại.
“Thuốc này rất tốt, ngày mai vết bầm sẽ không còn đau nữa, qua hai ba hôm thì sẽ hết hẳn.”
Cố Ngữ Yên nhìn gương mặt đang cau có của Tiêu Huyền, nàng phì cười.
“Tiêu Huyền, chỉ là vết bầm nhỏ mà thôi.”
“Nàng đó, không biết yêu thương bản thân gì cả.”
“Chẳng phải có chàng yêu thương ta rồi sao?” Cố Ngữ Yên cười híp mắt, trêu đùa.
Tiêu Huyền cũng phì cười.
“Được được, ta sẽ yêu thương, chăm sóc nàng cả đời.”
Làm sao nàng lại không yêu thương bản thân mình? Chỉ là người như Cố Ngữ Yên nàng, người như Tiêu Huyền hắn, sao có thể tránh khỏi việc bị thương? Cả hai đều là kiểu người nếm trải đau đớn để tiến về phía trước, không có một tấm thân đầy thương tích thì đã không có bọn họ ngày hôm nay.
“Mà chàng còn chưa trả lời ta đó?”
“Chuyện đệ tử tinh anh Thiên Trung viện gặp phải Thủy Quỷ trong lúc luyện tập ở Bích Lâm Sơn, trong hoàng thất đã có người biết, hơn nữa chuyện nàng sở hữu Thánh Thú Phượng Hoàng và Bạch Hổ cũng đã lọt ra bên ngoài.
Có điều bọn họ không biết Kim Hỏa Phượng Hoàng là Thần Thú Thượng Cổ có huyết thống gần với Chu Tước.”
Đệ tử tinh anh của Thiên Trung viện không chỉ có mình nàng và hai biểu huynh, lúc đó Mạc Chi Thành lấy đi một phần mang cá nhất định là đã báo lại sự việc với Mạc Trạch Thiên, những đệ tử tinh anh khác cũng đều là người của danh môn, quan thần, hoàng thất, tin tức bị truyền đi là điều Cố Ngữ Yên đã sớm biết.
Nàng liếc mắt nhìn về phía Tiêu Huyền.
“Tiêu Huyền chàng có nội gián trong hoàng cung đúng không?”
Tiêu Huyền nghe Cố Ngữ Yên hỏi thì mỉm cười đắc ý.
Vô Âm Cung là tổ chức cung cấp thông