Biết tên bảo vệ thấy bên này có tranh chấp thì đi tới và hỏi: "Các người là chủ sở hữu ở đây sao?" Vương Phượng đắc ý nói: "Chúng tôi là người thuê, tiền thuê nhà cửa, điện nước và đồ vật mỗi tháng lên tới hơn năm nghìn, có cả hóa đơn.
tiểu khu của các người có giá cao nhưng không bảo vệ được sự an toàn của chúng tôi, như vậy mà được sao? Nhanh lên, mau đuổi hai tên cuồng theo dõi này đi" Tần Minh nói: "Tôi là chủ sở hữu" Vương Phượng ngạo mạn nói: "Sao có thế chứ, bảo vệ, các anh thử nhìn hai anh em này mà xem, chẳng những không có xe mà còn ăn mặc quê mùa như vậy, lại còn đi giày cao su công trường, quần áo thì toàn bụi đất công trường, nói anh ta đến đây để sửa chữa thì còn tin được" Tần Triều Dương có chút sợ, anh ấy không biết em trai lừa mình đến đây gây rối với Vương Phượng hay là thật sự có nhà.
Hơn nữa bị bạn gái cũ cười nhạo như vậy, tâm trạng của anh ấy cũng có chút khó chịu, Tần Triều Dương biết mình nghèo nhưng cũng có tôn nghiêm, anh ấy không muốn bị khinh bỉ và cười nhạo ở đây.
Tần Triều Dương nói với vẻ do dự: "Em à, thôi bỏ đi.
Chúng ta đừng giả bộ nữa, cũng đừng gây rắc rối cho bọn họ nữa, nhịn đi" Cô gái chân dài kia vui vẻ nói: "Nghe mà xem, đã nói là đừng giả bộ, chẳng phải là muốn trả thù Tiểu Phượng của chúng ta hay sao? Thật sự là buồn nôn, Tiểu Phượng đá anh là đúng lâm.
Không có tiền thì biến đi" Vương Phượng đột nhiên kinh hãi hô lên một tiếng, cô ta ôm chặt túi và nói: "Nhất định là vừa rồi tôi khoe rãng hôm nay mình kiếm được mười nghìn, vì thế hai tên nghèo hèn giẻ rách bọn họ mới thấy tiền nên nổi lòng tham, định ăn cướp.
" Vừa nghe nói như vậy, bốn tên bảo vệ lập tức che chắn cho ba người phụ nữ, chỉ sợ ba người bọn họ thật sự bị cướp, nếu vậy thì bọn họ sẽ bị trách tội.
Tần Minh lấy chìa khóa ra và nói: "Tôi thật sự ở nơi này, tâng hai, tôi là chủ sở hữu" Ba người phụ nữ Vương Phượng ôm bụng cười lớn: "Ha ha ha, đúng là cười chết mất.
Cầm cái chìa khóa ra rồi nói mình ở nơi này? Vậy tôi lấy giấy chứng nhận ra để chứng minh mình là cán bộ quốc gia thì cũng được ư? Ha ha ha! Anh đang che dấu tội gì của mình sao?" "Vừa rồi Tần Triều Dương đã nói hết rồi, bảo anh đừng giả bộ.
Tần Minh, tôi từng nghe tên anh rồi, chẳng phải anh nổi tiếng là trùm đánh tranh ở trấn Bạch Thủy hay sao.
Lúc nổi điên còn cản lỗ tai người ta, có chuyện gì mà anh không làm ra? Đừng tưởng rằng học đại học thì có thể hoàn lương, tẩy trắng?" "Nhất định là các người ghen tị vì tôi kiếm được tiền nên định cướp.
" Vương Phượng nói chắc như đinh đóng cột, đội cảnh sát đều có chút giật mình, bọn họ nói với Tần Minh: "Thưa anh, xin hãy lấy giấy chứng nhận bất động sản ra" Giấy chứng nhận được để trên tầng, Tần Minh không mang theo bên mình, anh thật sự rất bực.
Anh nói: "Các người tránh ra, tôi đi vào là được rồi Người phụ nữ ngực lớn thét lên: "Anh ta muốn mai phục, anh ta muốn mai phục chúng tôi.
Người này chính là cướp, vừa rồi tôi đã báo cảnh sát, ha ha ha, bây giờ anh chạy cũng không còn kịp rôi" Tần Minh tức giận nói: "Các người có thôi đi không, mau tránh đường, tôi đi vào chứng minh cho các người xem.
" Bảo vệ nói với vẻ căng thẳng và đề phòng: "Thưa anh, anh đừng làm loạn nữa, cảnh sát đến ngay thôi" Tần Minh nở nụ cười, còn báo cảnh sát? Mấy người phụ nữ này điên rồi, anh nói: "Được thôi, cô báo cảnh sát đi, con người tôi ngay thẳng nên chẳng sợ gì cả" Thế nhưng Tần Triều Dương không nghĩ như vậy, vừa nghe đến cảnh sát, anh ấy đã cảm thấy hơi sợ.
Anh ấy suy nghĩ, có phải Tần Minh đang lừa mình hay không? Tần Minh nói rằng Lý Mộng cũng chê mình nghèo mà bỏ đi, nếu Tần Minh thật sự có tiền thì Lý Mộng sẽ chê anh sao? Chẳng phải Tần Minh đang tự vả miệng hay sao? Tần Triều Dương cũng hiểu được Tần Minh là vì "giả bộ", anh muốn trả thù Vương Phượng, có lẽ là muốn đánh cho cô ta một trận.
Nhưng hiện tại "giả bộ" không thành lại còn bị vu oan cướp tiền, Tần Minh vẫn còn là học sinh, nếu anh cũng bị cảnh sát lưu lại tiền án tiền sự, vậy sau này rất khó tìm được việc làm.
Tần Triều Dương vội vàng kéo Tần Minh ra bên ngoài: "Được rồi, em trai à, đừng dây dưa với những người này nữa, mau đi thôi.
Trở lại công trường đi" Vương Phượng thấy Tần Triều Dương bị dọa cho sợ vỡ mật, cô ta vô cùng khinh bỉ: "Đúng vậy, trở lại công trường của anh đi.
Cả đời anh đều không thể sống trong những nơi như thế này đâu" Trong lòng Tần Triều Dương khẽ động, nhưng anh ấy không tìm được lời phản bác nên đành im lặng rời đi.
Tần Minh không muốn đi, tuy nhiên anh trai rất cố chấp.
Nhưng ngay sau đó cảnh sát đã đến và ngăn hai người lại.
Lục Đảo không hổ danh là tiểu khu giá cao trong thành phố, mới báo cảnh sát chỉ trong chốc lát mà đã có cảnh sát đến hiện trường.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Một cảnh sát nữ trẻ tuổi xuống xe và hỏi thăm.
Bảo vệ chỉ vào hai anh em Tần Minh và nói gì đó.
Tần