Vương Phượng tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, khi thấy họ tên trên giấy chứng nhận bất động sản, rốt cuộc cô ta cũng biết mình bị lừa.
Hiển nhiên là Tần Minh có tiền nhưng lại giả nghèo, lừa anh trai của anh và cả Vương Phượng nữa, cô ta còn bị lừa tận ba lần, khiến bộ mặt thật hám giàu của cô ta bị Tần Triều Dương nhìn rõ, cô ta cũng không có khả năng lợi dụng Tần Triều Dương nữa rồi.
Vương Phượng cảm thấy tức giận và đố kỵ.
Cô ta thử tới gần Tần Triều Dương và nói: "Triều Dương, thật ra em..."
Mặc dù Tần Triều Dương si tình, cũng hơi vụng về ngốc nghếch một chút, nhưng người này năm lần bảy lượt trở mặt và thăm dò, anh ấy đã nhìn rõ bộ mặt thật của Vương Phượng, anh ấy lạnh lùng vung tay lên và nói: "Đừng đụng vào tôi, bẩn.
Nhà là của em trai tôi, tiền đồ của em trai tôi, không liên quan tới tôi."
Cô gái ngực lớn bên cạnh Vương Phượng lập tức nói: "Ôi dào, tên đàn ông cặn bã này.
Tiểu Phượng cố gắng kiếm tiền như vậy là vì ai? Còn không phải là vì sau này hai người có thể sống thoải mái một chút sao? Anh không có bản lĩnh, để người phụ nữ phải ra ngoài kiến tiền, bây giờ người phụ nữ kiếm được tiền rồi anh lại chê người ta bẩn, đồ đàn ông cặn bã."
Cô gái chân dài cũng lên tiếng: "Chẳng lẽ không phải vậy sao, quả thực là đồ khốn, bội tình bạc nghĩa, có tiền là tìm những người phụ nữ khác, Tiểu Phượng ở bên anh bốn năm mà chẳng được gì cả, có tiền một cái là quên luôn Tiểu Phượng "
Vương Phượng khóc sướt mướt và nói: "Hai người đừng nói Triều Dương như vậy, là tôi không xứng, tôi không xứng với anh ấy.
Tôi không còn sạch sẽ nữa, anh ấy không quan tâm tôi là chuyện bình thường.
Tôi vẫn nên trung thực kiếm tiền trả nợ cho gia đình.
Triều Dương, em chúc phúc cho anh, sau này hãy tìm một người phụ nữ thật tốt."
Tần Triều Dương vừa nghe đến chữ "trả nợ", lại trông thấy dáng vẻ đáng thương của Vương Phượng mà mình ngày đêm mong nhớ, thế rồi anh ấy lại mềm lòng, dù sao cũng là người phụ nữ mà mình yêu bốn năm.
Anh ấy không nhịn được mà giữ chặt tay Vương Phượng, do dự nói: "Tiểu Phượng, sau này em đừng làm thế này nữa..."
Nhưng lúc này, Tần Minh cầm điện thoại và nói: "A lô, ông chủ, tôi vẫn đang sửa sang, vâng, không thành vấn đề, ông yên tâm, bà chủ sẽ không phát hiện đầu.
Căn nhà tạm thời đứng tên tôi, bà chủ sẽ không điều tra ra chuyện ông mua nhà ở bên ngoài đâu, ha ha, về sau ông qua lại với chị Lệ cũng tiện."
Mọi người lại cảm thấy sững sờ, căn nhà này không phải của Tần Minh sao?
Anh mua thay ông chủ ư? Ông chủ anh mua nhà để "giấu" người đẹp ư?
Tần Triều Dương kỳ quái nói: "Em trai à, căn nhà này không phải do em mua sao?"
Tần Minh giả bộ tắt điện thoại, anh cười ngượng ngùng và nói: "Mua bằng tiền của ông chủ em, tài khoản đứng tên ông ấy đều bị bà chủ theo dõi.
Nên đã dùng tên của em để mua nhà, sau này cho thư ký của ông ta ở để dưỡng thai, chờ qua đợt này, em còn phải đi làm thủ tục sang tên, ông chủ sẽ thưởng cho em một nghìn."
Được đấy, hóa ra hai anh em này rất nghèo khổ.
Vương Phượng im lặng cau mày, cô ta nhìn Tần Minh như đang nhìn yêu nghiệt vậy, được lắm cái tên khốn nạn này, lừa bà đây thật thê thảm.
Cô ta thô bạo gạt tay Tần Triều Dương ra, giơ túi lên định đánh Tần Minh và nói: "Một miếng nước bọt nhỏ của bà đây cũng đủ để phun chết mày, thằng súc vật này, đùa giỡn với bà đây hả?"
Tần Triều Dương cảm thấy vừa xấu hổ vừa cạn lời, anh ấy hung hăng tát cho mình một cái, hối hận cái gì cơ chứ?
Bốp bốp bốp, anh ấy lập tức tát hơn mười cái.
Lúc này, Tần Minh giữ chặt cánh tay cảnh sát nữ và nói: "Cảnh sát, tôi muốn tố cáo, ba người này là gái mại dâm, bao một đêm tám trăm, một tiếng năm trăm.
Chúng tôi đều là nhân chứng."
Lông mày của cảnh sát nữ kia nhăn lại, cô ấy thấy cách ăn mặc của ba người Vương Phượng quả thực cũng giống "gái bán hoa.
Vương Phượng căn thẳng nói: "Anh, anh, anh ngậm máu phun người.
Cảnh sát đừng nghe tên giẻ rách này nói lung tung, chúng tôi là người đứng đắn."
Cảnh sát nữ nghiêm túc nói: "Ba vị, mời phối hợp điều tra, lấy chứng minh thư ra."
Ba người Vương Phượng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, bọn họ vốn định bảo cảnh sát bắt Tần Minh, kết quả gậy ông lại đập lưng ông.
Vương Phượng lấy chứng minh thư ra đưa cho cảnh sát với vẻ ủ rũ, thế nhưng cô gái chân dài bên cạnh cô ta vô cùng bối rối, vì không cẩn thận nên đồ vật trong túi đều rơi vãi ra ngoài, không ngờ mấy túi thuốc viên lại rơi từ bên trong ra.
Đây không phải là thuốc viên mà bệnh viện thường kê đơn, thuốc này được đựng trong lớp màng trong suốt thông thường, mấy người cảnh sát thấy vậy thì lập tức cảnh giác, đây chẳng phải là ma túy sao?
Cảnh sát nữ quát lớn: "Ba người các cô giơ hai tay lên, đứng sang bên cạnh."
Cô gái chân dài lớn tiếng kêu lên: "Á, tôi là người vô tội, tôi không biết gì hết.
Đồ là do Vương Phượng đưa cho tôi."
Sắc mặt Vương Phượng tái nhợt, cô ta hô to: "A Lệ, cái con khốn này, cái gì mà tôi đưa cho cô chứ, rõ ràng là cô muốn mua từ chỗ tôi, đồ đến tay cô thì chính là của cô, còn vui oan cho tôi làm gì, coi chừng tôi gọi anh Đức dạy dỗ cô."
Không nói câu này thì thôi, nhưng nói ra thì chẳng phải trở thành buôn bán ma túy hay sao?
Một người cảnh sát lập tức tiến lên