Thiều Hoa Vì Quân Gả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ÓcCá

Sáng sớm Tiết Uyển thức dậy, có nha hoàn đem nước mật hoa tới cho nàng, sau khi uống một ngụm, thì xuống giường đứng yên để nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó có hai nha hoàn thay phiên đưa y phục đến cho nàng xem, đây là trước khi nàng nhập phủ, Tiết Thần đã sai người cắt may y phục mới, có hết thảy ba mươi sáu bộ, đủ loại hoa văn kiểu dáng gì cũng có, Tiết Uyển hết sức õng ẹo chọn một bộ áo váy màu hồng tơ tằm thêu hoa mẫu đơn, nhan sắc tươi sáng, kiểu dáng xinh đẹp.

Nha hoàn đang tính đem tới, lại nghe nha hoàn Bách Thúy bên cạnh đang chải đầu cho Tiết Uyển nói:

"Nhị tiểu thư, không thể mặc bộ này đâu."

Tiết Uyển đang nhìn gương thoa son phấn, nghe Bách Thúy nói vậy, cũng không để ý, thuận miệng hỏi: "Vì sao không thể mặc?"

Bách Thúy dừng lại động tác, cúi người nói bên tai Tiết Uyển:

"Phu nhân qua đời mới hơn một năm, đại tiểu thư còn trong hiếu kỳ, Nhị tiểu thư không thể ăn mặc xinh đẹp như vậy, đại tiểu thư nhìn thấy sẽ không vui."

Tiết Uyển lập tức đập hộp son phấn trong tay xuống bàn trang điểm, giật lấy lược trong tay Bách Thúy, cũng đập mạnh lên bàn, sau đó trừng to hai mắt, trừng đến nỗi Bách Thúy không dám ngước đầu, đứng co quắp ở đó.

Nàng ta thật sự có lòng tốt nhắc nhở Nhị tiểu thư, phu nhân trong phủ mới qua đời một năm, đại tiểu thư phải mặc áo tang ba năm, về lễ về tình Nhị tiểu thư cũng không nên trang điểm quá mức xinh đẹp mới đúng.

Tiết Uyển thấy Bách Thúy vẫn còn tỏ ra sợ hãi nàng, trong lòng rất đắc ý, khinh miệt nhếch môi, bây giờ nàng cũng là một tiểu thư, những người này đều hầu hạ nàng, nào dám chống đối lại nàng, nghĩ rằng nàng mới đến, nếu không thể chế trụ nổi một đứa nha hoàn, sau này chẳng phải sẽ bị những hạ nhân này cưỡi trên đầu giương oai hay sao?

Sắc mặt lạnh xuống, chỉ ra ngoài cửa, lạnh giọng nói với Bách Thúy:

"Chuyện của chủ tử, đâu đến phiên một nô tỳ như ngươi lắm miệng. Đi ra ngoài cửa quỳ, khi nào ta chưa cho phép, thì không được đứng lên."

Bách Thúy thầm than mình thật xui xẻo, sớm biết đã không lắm miệng, cứ nghĩ ở trước mặt Nhị tiểu thư có thể diện bao nhiên, nhưng hôm nay Nhị tiểu thư vốn không nhận phần tình này, ngược lại nàng ta uổng làm người tốt, khiến Nhị tiểu thư đem nàng ta ra lập uy, chính là giết gà dọa khỉ.

Bách Thúy nghĩ thầm trong lòng, thế nhưng không dám chống đối lại Nhị tiểu thư, sau khi uốn gối hành lễ với Tiết Uyển, liền ngoan ngoãn đi ra ngoài cửa, Tiết Uyển nhìn theo bóng lưng ngoan ngoãn của nàng ta, đột nhiên gọi lại, Bách Thúy tưởng Nhị tiểu thư khai ân, đang muốn tạ ơn, thì nghe Nhị tiểu thư nói với Oanh Ca bên cạnh:

"Đi lấy thảm hạt châu giẫm chân trong phòng tắm lại đây, để nó quỳ lên."

Sắc mặt Bách Thúy lập tức trắng bệt.

Thảm hạt châu giẫm chân được làm từ cây trúc, quỳ gối
lên đó trong thời gian dài, chỉ sợ chân nàng sẽ bị phế mất, lập tức quỳ xuống xin tha, dập đầu với Tiết Uyển: "Xin Nhị tiểu thư tha cho ta, nô tỳ lắm miệng, lần sau nô tỳ không dám nói nhiều nữa."

Oanh Ca cũng hơi do dự, muốn đợi Bách Thúy cầu xin, xem thử Tiết Uyển có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra hay không, ai ngờ Tiết Uyển không hề muốn nghe Bách Thúy cầu xin, vỗ bàn trợn mắt la Oanh Ca:

"Còn không đi mau! Ngươi cũng muốn quỳ chung với nó hay sao?"

Oanh Ca nào dám chậm trễ nửa, đi phòng tắm lấy thảm hạt châu dùng giẫm chân đưa đến tay Bách Thúy, nhìn vẻ mặt đau khổ của nàng ta quỳ ở ngoài cửa, đầu gối quỳ trên những hạt châu, nàng nhìn mà cảm thấy không nỡ.

Nhị tiểu thư thật là một người vô tâm, tuổi còn nhỏ, thủ đoạn trừng phạt người lại rất độc ác, nàng ta không dám cầu xin tha thứ giùm Bách Thúy, sợ bản thân mình cũng bị liên lụy.

Cuối cùng Tiết Uyển vẫn mặt bộ y phục tươi đẹp kia, vòng vài vòng trước tấm gương, cảm thấy mình xinh đẹp như một tiểu tiên nữ, sau đó đi ra viện, đến Tây Khóa viện tìm nương nàng cùng dùng điểm tâm, thuận tiện kể cho bà nghe hôm nay mình oai phong cỡ nào.

Nhưng nàng ta vừa bước vào viện của Từ Tố Nga, cùng lúc đối mặt với Từ Tố Nga đi ra tiếp đón, không đợi nàng ta mở miệng, đã bị răn dạy:

"Sao con lại mặc như thế này? Mau đi về thay ra ngay."

Tiết Uyển nhìn mẫu thân nhà mình, không hiểu cúi đầu nhìn, nói:

"Nương, con mặc cái này không đẹp sao? Con thấy rất xinh đẹp mà."

Từ Tố Nga hít sâu một hơi, đẩy Tiết Uyển ra cửa, nói: "Xinh đẹp cũng không thể mặc, người hầu hạ bên cạnh con làm sao vậy, loại y phục này cũng lấy ra cho con mặc, nếu để cha con thấy được thì phải làm sao?"

Tiết Uyển không hiểu vì sao nương nàng khẩn trương như vậy, cãi lại: "Nhìn thấy thì thế nào?" Suy nghĩ, rồi giảo hoạt nói: "Những y phục này đều là Tiết Thần đưa tới, nếu cha mắng con, con sẽ nói Tiết Thần đưa cho con mặc."

Từ Tố Nga quả thực muốn bóp chết nữ nhi cái gì cũng không hiểu này, nói: "Đại tiểu thư cho người ta chuẩn bị các loại thường phục bốn mùa cho con, y phục tươi sáng này nàng ta ép con mặc được sao? Con đúng là không có đầu óc, ta nói lại lần nữa, nhanh đi về thay một bộ màu trắng."

Không đợi Tiết Uyển nói chuyện, Từ Tố Nga đã đẩy nàng ta ra


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện