Trong đại sảnh của công ty đã tan tầm một mảnh yên tĩnh, chỉ có trong căn phòng đang đóng chặt phát ra một tia ánh đèn len lỏi, cẩn thận nghe kĩ còn có thể nghe thấy được tiếng nước hỗn tạp khả nghi, nhịn không được truyền ra tiếng rên rỉ.
“Ngô a…”
Trên bàn làm việc hỗn độn là quần áo của đôi nam nhân, hai chân của Nghiêm Mộ Thanh bị Lý Chí tách ra, nâng lên đặt ở trên tay vịn của ghế, vô lực thừa nhận va chạm của nam nhân.
Quá sâu…
Nghiêm Mộ Thanh tránh cũng không thể tránh, mỗi một lần đều bị Lý Chí thao tới mức lưng hung hăng bị va đập vào phần lưng dựa của ghế. Nghiêm Mộ Thanh phát hiện ra hô hấp của bản thân hoàn toàn không theo kịp được tốc độ mạnh mẽ của Lý Chí đang thao mình, thẳng thừng bị nam nhân làm cho không thể hô hấp nổi, hoàn toàn không giấu nổi được tiếng rên rỉ đang phát ra.
Lý Chí đối với loại tư thế cơ thể này rất vừa lòng, hắn cúi đầu nhìn, nam nhân dưới thân toàn mỗi một chi tiết đêu không thể trốn khỏi được ánh mắt của hắn.
Dường như đang tuần tra lãnh địa của mình, Lý Chí thắt lưng không ngừng, lại dùng ánh mắt nóng rực đem toàn thân Nghiêm Mộ Thanh quét nhìn một lần. Nhũ tiêm sưng đỏ, cơ bụng đáng thương co rút lại, còn có tính khí sung huyết đang được tay mình không ngừng thưởng thức. Cuối cùng ánh mắt dừng lại tại nơi mà đang bị bắt buộc tiếp nhận bản thân mình kia, ánh mắt của Lý Chí không khỏi tối sầm lại.
Nam nhân này nằm ở dưới thân thể mình, vì bản thân mình mà mở ra hai chân, liên tục bị mình sáp nhập.
Nam nhân này, là của ta!
Nhận thấy được ánh mắt của Lý Chí đang dừng lại ở nơi hai người tương liên, Nghiêm Mộ Thanh xấu hổ tới mức hận không thể chui xuống đất. Chỉ là y trốn không thoát được người nam nhân cường hãn ở trên thân, chỉ có thể mở miệng thỉnh cầu nam nhân: “Lý Chí… đừng nhìn…”
“Ngô… Đừng… đừng nhìn…”
Lý Chí nhướng nhướng mi, sau khi biết Nghiêm Mộ Thanh là cong, Lý Chí đầy đầu đều là ý tưởng đem nam nhân lấy về nhà. Hắn đưa tay ôm chặt thắt lưng đang xụi lơ của Nghiêm Mộ Thanh, khiến cho nam nhân không thể không kề sát, cảm thụ nóng rực của hắn.
“Nghiêm tổng, tốt xấu gì chúng ta cũng đã lên giường ba lần, như thế nào lại mang cả tên cả họ ra kêu như thế?”
“A… đừng đâm… cậu đi ra ngoài…”
“Không bằng tôi giúp Nghiêm tổng ngẫm lại.” Nam nhân ở tại bên tai của Nghiêm Mộ Thanh thở hổn hển, “Tỉ như… Chí ca ca?”
“Ân a…” Nghiêm Mộ Thanh không chút nào che giấu bản thân trở mình xem thường, đổi lấy trừng phát ngoan tuyệt đè nặng lên điểm mẫn cảm từ nam nhân.
“Mẹ tôi nói cha tôi qua đời… Ngô… Quỷ, đừng kẹp nhanh như vậy, thả lỏng một chút a.” Nói như vậy, Lý Chí vươn tay nhu nhu mông thịt mềm mại của Nghiêm Mộ Thanh, “Tôi không ngại cậu gọi tôi là lão công.” Giống như đã nghe thấy được nam nhân dịu ngoan ở bên tai mình kêu lão công, Lý Chí lộ ra một tia cười thỏa mãn quỷ dị.
“Không bằng tôi giúp Nghiêm tổng làm mẫu một chút.”
Nghiêm Mộ Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, hai chân đã bị nam nhân cường thế đè ép sát nách. Trên lưng của Lý Chí hướng về phía trước đâm vào, đi tới chiều sâu trước nay chưa từng có.
“Thích sao, tức phụ nhi?”
(tức phụ nhi: là cô vợ nhỏ)
Bị thao tới mức nhịn không được bắn ra, nam thân ở tại dưới thân của Lý Chí không ngừng lại được run rẩy, nghe thấy câu nói này, trong nháy mắt