Kỳ Tử Nhạc sau khi đưa Liêu Nhiên về, từ Đông cung chạy một mạch sang Kim Ninh Cung, đứng trong góc tối băn khoăn không biết làm cách nào mới được, kể từ hôm xảy ra chuyện chưa gặp lại nàng lần nào, tin tức thì rất nhiều, nhưng lo thì vẫn lo, thật muốn biết nàng hiện giờ thế nào, nghĩ đến đây Kỳ Tử Nhạc lại không chịu được, sau một lúc quan sát tình hình, đợi cho quân lính đi qua, nàng chạy về phía trước bám vào tường thành bay vào phía bên trong.
Binh lính qua lại rất nhiều, nàng khó khăn lắm mới đến được phòng của Dạ Vi Tước, nhưng dù đã tránh được bao nhiêu binh lính nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi hai cung nữ này, Kỳ Tử Nhạc không có suy nghĩ lâu, đang lúc không có người chạy ngay đến đó.
"Ai?" Cung Sa Lạc Mạn nghe thấy tiếng động, đưa tay rút kiếm thủ thế, đến khi thấy được khuôn mặt của Kỳ Tử Nhạc mới nói tiếp: "Sao lại là ngươi?"
"Đúng là ta." Kỳ Tử Nhạc đứng đối diện với Cung Sa Lạc Mạn nói.
"Ngươi còn dám đến đây?"
Lạc Mạn trong mắt nộ khí, nhìn thấy Kỳ Tử Nhạc giống như thấy kẻ thù không đội trời chung của mình, "Lần này đừng hồng ta tha mạng."
"Ta muốn gặp Hoàng Hậu, cho ta vào gặp nàng một lúc có được không?, ta chưa bao giờ cầu xin ai, nhưng đây xem như là lần thứ hai ta cầu xin các ngươi." Kỳ Tử Nhạc dùng thanh âm khẩn cầu.
Kỳ Tử Nhạc vừa nói dứt lời, Lạc Mạn liền mở miệng bát bỏ: "Không được!"
Cung Sa trên người đầy sát khí lạnh lùng nói ra: "Ngươi đừng cầu xin vô ích, ngươi đi đi, nếu lần sau gặp lại bọn ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi."
"Ngươi tưởng rằng một mình có thể đánh lại vạn quân sao? Nếu bây giờ không đi đừng trách bọn ta vô tình." Lạc Mạn thấy Kỳ Tử Nhạc chần chừ vội nói, nghĩ lại lần trước hắn không gạt các nàng nên mới nhượng bộ thêm lần nữa. Nếu đợi lát nữa không chừng hắn sẽ bất chấp mà xông vào mà gặp nương nương mất.
Kỳ Tử Nhạc muốn hít thở không thông, nàng có bao nhiêu tôn nghiêm có bao nhiêu thể diện đều bỏ đi, để đi cầu xin hai cung nữ này nhưng lại bị cự tuyệt, cố gắng kìm chế không cho mình manh động, cắn răng dùng kinh công rời đi.
*
Cung Sa, Lạc Mạn đứng một bên vặn vẹo hai tay vào nhau, không yên nhìn Dạ Vi Tước dùng bữa sáng, chỉ cần nghĩ lại chuyện đêm qua là các nàng lại bức rức khó chịu, muốn nói ra hết chuyện của Kỳ Tử Nhạc đêm qua tìm đến đây, lời đến miệng muốn nói ra, rốt cục suy nghĩ lại cũng không có nói, sợ nói ra làm nương nương để tâm đến hắn lại lo lắng không vui.
Dạ Vi Tước gắp một ít thức ăn đưa lên miệng, đưa mắt nhìn một chút, hôm nay Cung Sa Lạc Mạn rất kì lạ, từ sáng đến bây giờ có những hành động nàng thật không hiểu nổi, các nàng không phải là ở ngày một ngày hai với nàng, nên đối với những chuyện như vậy không cần hỏi cũng biết là có chuyện khó nói, nhưng nàng cũng không có vội, đợi đến khi dùng xong, buông đũa trong tay đặt xuống bàn, cho người dọn dẹp sạch sẽ, cầm lên chiếc khăn tay nhỏ lau miệng mới chậm rãi nói: "Các em có chuyện gì thì cứ nói."
Lạc Mạn bị bất ngờ nên ấp úng mở miệng trả lời: "A dạ, là...là chuyện của Kỳ Tử Nhạc."
"Kỳ Tử Nhạc?" Dạ Vi Tước cau mày, vừa rồi tâm trạng cũng xem là tốt, khi nghe tên người này, trong mắt lạnh đi vài phần, không khỏi lộ ra vẻ chán ghét, cái tên này nàng thật không muốn nghe thêm lần nào nữa.
Cung Sa mở miệng đáp: "Dạ vâng, đêm hôm trước hắn nửa đêm dám đột nhập vào Kim Ninh cung, mà chủ đích là muốn gặp nương nương, cũng may bọn nô tỳ ngăn cản hắn được."
"Ừ, lần sau các em đừng để hắn tùy tiện, bản cung không muốn nhìn thấy hắn, càng không được nhắc đến hắn thêm lần nào nữa." Dạ Vi Tước thanh âm nghe ra được sự khó chịu, chỉ cần nhắc đến Kỳ Tử Nhạc là nàng lại cảm thấy ghê sợ, chán ghét không thôi.
"Dạ nương nương."
"Nương nương, nô tỳ có thắc mắt muốn hỏi người, không biết là..." Lạc Mạn đầy bụng khó hiểu, rụt rè nói.
Dạ Vi Tước: "Em cứ nói đi."
"Kỳ Tử Nhạc hắn ta nhiều lần tìm nương nương, không biết là hắn...ừm...có phải là có loại dã tâm kia với người." Lạc Mạn đánh liều một phen nói nghi vấn trong lòng, đương chuyện của chủ tử thân là nô tỳ như nàng thì không có tư cách gì để hỏi, càng không nên biết thì hơn. Nhưng là không hỏi thì làm sao biết mà giúp nương nương đây, đành phải làm liều.
Dạ Vi Tước không có trách, nhẹ gật đầu một cái xem như đúng rồi, thanh âm rầu rĩ nói: "Bản cung không biết phải làm sao mới được."
Lạc Mạn nghĩ lại, hắn đúng là mượn lá gan của trời, dám có loại dục tâm này với nương nương, tuy rằng có không ít người cũng có ý đồ như hắn, nhưng mà chưa từng có ai dám ở trước mặt nương nương làm càn như hắn cả. Nương nương tuy là nữ nhân nhưng không phải là loại nữ nhân bình thường, người là nhất quốc chi hậu, quốc mẫu của một nước, không