Kim Ninh Cung.
"Hoàng Thượng, Quý phi giá đáo." Vừa đến cửa Kim Ninh Cung, một tên thái giám đi bên cạnh kiệu của Liêu Trì Phong nói lớn.
Mọi người trong cung nghe tin Hoàng Thượng cùng Quý phi đến, đều vội vàng ra trước điện hành lễ: "Hoàng Thượng vạn tuế, Quý phi cát tường."
"Bình thân, mau dẫn trẫm đến chỗ của Hoàng Hậu." Liêu Trì Phong phất tay nói.
"Không cần hành lễ!" Liêu Trì Phong bước vào tẩm điện, thấy Dạ Vi Tước muốn bước xuống giường vội nói.
"Đa tạ Hoàng Thượng." Dạ Vi Tước vừa nghe cung nữ bẩm báo Hoàng Thượng cùng Quý phi đến, thật không nằm ngoài dự đoán.
Hướng Xuân Vân thấy Dạ Vi Tước ngồi trên giường thần sắc nhợt nhạt, vẻ mặt tiều tụy, trong lòng vô cùng hưng phấn, nhưng ngoài mặt là bộ dáng lo lắng, mở miệng nói ra thanh âm vô cùng thân mật: "Tỷ tỷ đã khỏe hơn chưa?"
"Là muội sao? Ta đã khỏe hơn nhiều." Dạ Vi Tước nhẹ nói, thanh âm rất nhỏ, chỉ đủ cho những người đứng gần nghe thấy, từ lúc Hoàng Thượng vào nàng đã thấy Hướng Xuân Vân đi theo sau.
Hướng Xuân Vân thấy Liêu Trì Phong ngồi xuống ghế cũng đi đến ghế bên cạnh ngồi vui vẻ nói: "Muội nghe chuyện tỷ tỷ bị thương, muội rất là lo lắng cho tỷ tỷ."
Liêu Trì Phong nhìn đến vết thương trên tay Dạ Vi Tước có chút khó hiểu hỏi: "Trẫm muốn biết chuyện thích khách thực hư là thế nào?"
Dạ Vi Tước như đã dự tính lựa lời trả lời: "Khi thích khách đột nhập vào, thân thủ lại rất nhanh, mắt thấy kiếm đâm đến, không suy nghĩ nhiều, theo bản năng thần thiếp dùng tay đở nhát kiếm đó."
Liêu Trì Phong đập tay xuống bàn trên mặt lộ ra vẻ tức giận: "Đại nội thị vệ đâu lại để xảy ra chuyện như thế này? Trẫm sẽ trừng trị bọn người đó!"
"Hoàng Thượng bớt giận!" Dạ Vi Tước cùng Hướng Xuân Vân đồng thanh nói, Dạ Vi Tước đưa mắt phượng hơi nhìn Hướng Xuân Vân, nói tiếp, "Thỉnh Hoàng thượng đừng trách tội bọn họ." Dạ Vi Tước tuy là thân thể yếu nhược, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ được khí chất, lời nói ra không nóng không lạnh, là lời khẩn cầu nhưng thật chất qua ngữ khí nói chuyện lại không có nửa điểm cầu xin.
"Được, nếu nàng đã nói thế, vậy trẫm sẽ không tra cứu, trẫm có việc phải đi nàng dưỡng thương cho tốt." Liêu Trì Phong trong lòng có chút khó chịu nhìn Dạ Vi Tước nói, nói xong liền đi ra ngoài, hắn luôn muốn hòa nhã ôn nhu với nàng nhưng lúc nào cũng đổi lại là sự lạnh lùng của nàng. Hướng Xuân Vân thấy vậy cũng đi theo sau, bước ra đến cửa, hơi nhếch môi trên mặt xuất hiện nụ cười giảo hoạt.
Dạ Vi Tước vội vàng nói: "Cung tiễn Hoàng Thượng."
"Nương nương, Hoàng Thượng vừa rồi có chút tức giận." Cung Sa thấy Hoàng Thượng đi rồi liền nói, lúc nãy trên mặt Hoàng Thượng có biến, nhất định là mất hứng vì lời nói của nương nương.
"Nương nương quả suy đoán không sai, nhìn nàng lúc nãy thật sự..." Lạc Mạn nhớ lại lúc Hướng Xuân Vân giọng điệu xưng hô rất là thân mật, gọi nương nương một tiếng 'tỷ tỷ' làm cho các nàng phát ớn lạnh, chưa ăn gì đã muốn nôn ra hết.
Nương nương tuy là đã hồi phục nhưng sức khỏe cũng không tốt như bình thường được, nhìn Hướng Xuân Vân thật đúng là giả nhân giả nghĩa, nói chuyện với những người như vậy chắc cũng là một loại tra tấn, bình thường không để nương nương vào mắt vậy mà hôm nay lại dùng lời ngon tiếng ngọt, chắc chắn tin Hoàng Thượng cùng Quý phi đến thăm Hoàng Hậu đã truyền đi khắp nơi trong cung.
"Nương nương, Quốc sư cầu kiến người." Tố Nhi từ bên ngoài chạy vào trong phòng bẩm báo.
Dạ Vi Tước trả lời, thật hay đúng lúc nàng cũng muốn gặp phụ thân: "Quốc sư sao? Mau mời người vào chính điện chờ bản cung."
"Nương nương." Dạ Tã Phàm ngồi ở trên ghế, thấy Dạ Vi Tước đến vội đứng dậy hành lễ.
"Phụ thân, người ngồi đi." Dạ Vi Tước bước đến phượng ỷ ngồi, nhìn Dạ Tã Phàm nói.
"Sức khỏe của nương nương?" Dạ Tã Phàm ngồi xuống nhìn đến vết thương của Dạ Vi Tước lo lắng hỏi.
Dạ Vi Tước nở nụ cười: "Bản cung không sao, người tìm bản cung là có việc?"
"Ta đến là để xem sức khỏe của nương nương, nhưng..." Dạ Tã Phàm nghe Dạ Vi Tước trả lời như vậy rất là ngạc nhiên, hình như nàng đã bình phục không ít, cảm thấy rất kì lạ theo lí mà nói thì không thể bình phục nhanh như vậy được, nhưng mà hắn cũng không hỏi nhiều, không cần biết lí do như thế nào chỉ cần nàng khỏe lại là tốt quá rồi.
Dạ Tã Phàm im lặng một lúc mới nói tiếp: "Hiện giờ tình hình trong cung rối loạn, không ít người bị dao động, mà có người đang lợi dụng thời cơ mua chuột lòng người."
"Bản cung cũng đoán được vài phần." ở trong cung vì chuyện nàng bị hành thích mà phe cánh nổi lên rất nhiều, nhưng tất cả mà nói cũng chỉ có một mục đích 'soán ngôi đoạt vị'.
Dạ Tã Phàm nói: "Nương nương cứ yên tâm, không cần lo lắng, thần cũng muốn nhân cơ hội này điều tra xem rốt cục có bao nhiêu kẻ phản loạn, tiêu diệt một số mầm họa sau này."
"Được, vậy người cần bản cung giúp những gì?" Dạ Vi Tước gật đầu, đối với những ý kiến của phụ thân, nàng luôn luôn tin tưởng.
"Tạm thời thì không có trở ngại, khi nào cần ta sẽ bẩm báo, bây giờ ta phải đi, Thục Linh Nha nàng rất lo cho nương nương." Dạ Tã Phàm nói xong, đứng lên chuẩn bị rời khỏi, Thục Linh Nha vì lo lắng cho Dạ Vi Tước mà đã ngã bệnh, cũng bởi vì vậy mà không thể đến đây thăm nàng, nên mới nhờ hắn đến đây xem tình trạng Tước nhi, xem ra tạm thời Tước nhi cũng đã bình phục không cần phải lo lắng.
Dạ Vi Tước biết mẫu thân lo cho mình, nên cũng không muốn cho người lo nhiều vội nói: "Phụ thân giúp bản cung nói với mẫu thân, ta không sao, người không cần lo lắng cho bản cung."
Dạ Tã Phàm hành lễ liền rời đi: "Được, vậy nương nương cũng phải bảo dưỡng sức khỏe của mình."
Dạ Vi Tước mệt mỏi nhắm mắt