Bởi vì sự tiến sát của Kỳ Tử Nhạc, Dạ Vi Tước bị nàng ép cho ngã người ra phía sau một chút, nhưng Dạ Vi Tước đã nhanh chóng dùng tay để lên vai Kỳ Tử Nhạc đẩy ra, cánh tay còn lại cũng đưa lên che đi bờ môi cùng hơi thở nóng rực.
Giữ nguyên tư thế như vậy một lúc, nhìn thấy được ánh mắt của người đối diện, đôi mắt không phẫn nộ, không mang theo quyết liệt áp bức cũng không phải là ánh mắt đáng thương, chỉ có như vậy bình thản nhìn sâu vào mắt mình, khiến cho nàng không thể không mềm lòng được.
Mi mắt Dạ Vi Tước hơi sụp xuống, rời tay ra khỏi khuôn miệng người đối diện, cánh tay còn lại cũng rơi xuống dưới. Kỳ Tử Nhạc giống như biết được Dạ Vi Tước cho phép, liền áp đến hôn lên cổ Dạ Vi Tước. Dạ Vi Tước hơi nghiên mặt đi, lúc này hoàn toàn bị Kỳ Tử Nhạc đẩy ngã xuống giường.
Dạ Vi Tước cố gắng khắc chế không cho mình phát ra thanh âm vô cùng xấu hổ mà cơn khoái cảm truyền đến, đem sàn đan nắm chặt thật chặt, khuôn mặt khó coi không biết là vì khó chịu hay là vì do khoái cảm mang đến.
Kỳ Tử Nhạc nhìn lên khuôn mặt cực lực che đậy kia, nhẹ nhàng đưa tay xuống cấm địa câu hồn bên dưới, thẳng đến trọng tâm cấm địa, môi mỏng khẽ cong mang theo ánh mắt dụ hoặc.
"Tước nhi..." Kỳ Tử Nhạc chỉ gọi khuê danh Dạ Vi Tước, nhưng lời nói phả vào một chút đùa cợt người ta. Làm cho Dạ Vi Tước không hiểu cũng bắt buộc phải hiểu.
Dạ Vi Tước vừa nghe xong khuôn mặt vốn đã đỏ bây giờ lại càng đỏ hơn, thẹn đến mức không dám nhìn Kỳ Tử Nhạc, chỉ có thể chôn gương mặt vào chăn, hận không có cái lỗ nào chui xuống lúc này. Thân thể của mình thế nhưng lại phản bội mình, thật sự không biết có phải thân thể của nàng nữa không, sao lại để cái tên tiểu lang này điều khiển dễ dàng như vậy.
Kỳ Tử Nhạc đem hết y phục Dạ Vi Tước kéo xuống, cảnh tượng như vậy biến thành dụ hoặc khó cưỡng.
Biểu tình thống khổ cùng với gương mặt đang cực lực khắc chế làm cho Dạ Vi Tước càng trở nên cực hạn yêu mị hơn lúc nào hết. Dạ Vi Tước vô thức ngửa đầu, tay siết chặt sàn đan làm thành hỗn độn chống lại khoái cảm dồn dập kéo đến. Thật muốn lãnh đạm nhưng không có cách nào cả.
Khoái cảm theo cử động của Kỳ Tử Nhạc ồ ạt mà đến, Dạ Vi Tước vô cùng chật vật, vô thức ôm cổ Kỳ Tử Nhạc kéo lại gần thân mình hơn làm điểm tựa, thanh âm mê người dễ nghe theo đó tràn ra bên ngoài. Càng làm cho hưng phấn vô thường, tay Kỳ Tử Nhạc theo đó chuyển động ngày một nhanh hơn.
"Tử Nhạc.......chậm....chậm...lại!"
Đến lúc đỉnh điểm, Dạ Vi Tước cong người, nhướn người dán lên người Kỳ Tử Nhạc, gắt gao ôm lấy cổ Kỳ Tử Nhạc, đầu vùi vào vai nàng mà nhẹ cắn. Cao trào qua đi, Kỳ Tử Nhạc cuối người hôn lên mũi Dạ Vi Tước ánh mắt mê li tràn ngập.
***
"Hứa đại nhân đã lần nào nhìn thấy chân mạo của Kỳ Tử Nhạc chưa?" Lâm Dương Nhiệm hướng người đang cầm bút trên tay hỏi. Căn phòng chỉ toàn giấy bút, tràn ngập mùi mực, trên kệ lớn vô số cuộn giấy, khắp nơi đều đặt những bức họa lớn nhỏ.
"Lâm đại nhân, ta đã nghe danh nhưng chưa thấy mặt hắn bao giờ, trước đây không ít vị đại nhân muốn hoạ hắn nhưng thúc thủ vô sách, thân thủ hành tung của hắn chóp nhoáng không rõ ràng, mỗi khi xuất hiện đều có rèm che kín gương mặt, không ai thấy được hắn cả." Hứa Khắc đặt bút mực xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Dương Nhiệm nói.
Hứa Khắc chính là quan hoạ ở trong cung, việc gì liên quan đến hoạ đều do hắn xử lí, tìm người đều do một tay hắn hoạ nên, bút pháp kĩ thuật điêu luyện, nhìn qua một lần đều có thể cầm bút mà hoạ người đó ngay.
"Chưa một ai thấy qua sao?" Lâm Dương Nhiệm hai mắt nhìn Hứa Khắc hỏi. Hắn ta là người bí ẩn đến như vậy? Xem ra chuyện muốn tiêu diệt Kỳ Tử Nhạc không dễ như hắn nghĩ, muốn hoạ một bức tranh của hắn khó như vậy, thảo nào quan trong triều đều thúc thủ vô sách với hắn, hoá ra là chỉ nghe tên nhưng chưa từng ai thấy dung mạo của hắn.
"Đúng vậy. Cũng bởi vì vậy mà cái tên Kỳ Tử Nhạc mang lại nhiều bí ẩn cho hoàng cung và giang hồ." Hứa Khắc gật đầu nói.
"Không còn cách nào khác sao? Chẳng lẽ thiên hạ chưa từng ai thấy qua dung mạo của Kỳ Tử Nhạc sao?" Lâm Dương Nhiệm không chịu bỏ qua tiếp tục nói. Hắn vẫn không tin không có người từng thấy qua.
"Lâm tướng quân chuyện này đương nhiên có, năm trước có một nam nhân tự xưng võ công cao cường không ai sánh bằng, nghe nói Kỳ Tử Nhạc võ công xuất chúng, hắn không tin ai có võ công hơn mình nên liền gửi thư khiêu chiến hẹn Kỳ Tử Nhạc thách đấu cùng." Hứa Khắc nói. Nhìn sơ qua biểu hiện của Lâm Dương Nhiệm mới nói tiếp.
"Theo hẹn ngày đó hắn đến đấu trường chờ đợi, vốn tưởng Kỳ Tử Nhạc sẽ không đến, nhưng không ngờ Kỳ Tử Nhạc lại xuất hiện, bộ dạng bạch y, trên đầu rèm y trắng tinh phủ xuống. Nghe nói chỉ giao đấu chỉ mới vài chiêu nam nhân kia đã thua trận, nhưng hắn đã vô tình thấy được dung mạo của Kỳ Tử Nhạc."
"Võ công Kỳ Tử Nhạc cao cường đến như vậy? Nói như vậy, hiện giờ hắn ta ở đâu?" Lâm Dương Nhiệm nghe nói vậy liền nâng giọng hỏi.
"Nghe nói hắn là tên phiêu bạc giang hồ, thiên hạ rộng lớn như vậy không thể biết hắn ở đâu, muốn tìm ra thật sự khó khăn, nhưng nếu Lâm tướng quân dụng sức sẽ tìm được. Người này có danh là Phong Uy." Hứa Khắc nói.
"Được rồi, ta nhất định tìm ra được hắn, đến lúc đó phần còn lại nằm ở đại nhân." Lâm Dương Nhiệm trong mắt hừng hực chắn chắn. Tên Kỳ Tử Nhạc này sớm muộn nhất định hắn sẽ tiêu diệt được. Rốt cục Kỳ Tử Nhạc là tên nào mà lại bí ẩn như vậy, để xem Kỳ Tử Nhạc làm sao chống chọi lại Lâm Dương Nhiệm này.
*****
Kỳ Tử Nhạc nhìn gương mặt đang say ngủ bên cạnh mình, trong lòng nói không hết hạnh phúc. Nhớ lại đêm qua không khỏi thấy thoả mãn, cơ thể tuyệt đẹp ở dưới thân mình nở rộ, cảnh tượng câu hồn khi nàng động tình thật sự quá mỹ, làm cho nàng càng ngày càng trầm mê.
Kỳ Tử Nhạc vuốt ve ngũ quan tinh tế, từng đường từng nét đều khiến cho người ta động tâm, nhẹ nhàng hôn trán, rồi lại chóp mũi, nhẹ nhàng hôn xuống môi, liền rời ra, rồi lại hôn nhẹ, đến mấy lần.
Chỉ là đến lần này vừa tiến lại gần, Dạ Vi Tước đột nhiên mở mắt, gương mặt Kỳ Tử Nhạc ở gần trong gang tấc làm