Sau khi trở về, đã thay ngay y phục, lại tiếp tục vào Kim Ninh cung. Trở về kỳ sơn, nàng không biết mình đi bao nhiêu ngày mới có thể trở lại kinh thành được, mỗi ngày đều gặp được Dạ Vi Tước sớm đã trở thành thói quen, chỉ cần nghĩ đến việc bao nhiêu ngày không gặp được liền đau lòng không thôi.
"Hoàng hậu nương nương...!" Kỳ Tử Nhạc bước đến trước cửa, mắt nhìn tứ phía cảm thấy an toàn tuyệt đối mới len lén nhìn vào bên trong, thức ăn cũng đã được dọn lên bàn.
Dạ Vi Tước nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ra cửa. Kỳ Tử Nhạc thấy vậy liền bước vào trong phòng.
Dạ Vi Tước nhìn Kỳ Tử Nhạc lời nói ôn nhu nghe rõ: "Đã ăn gì chưa?"
Kỳ Tử Nhạc lắc đầu xem như chưa ăn, trong bụng từ tối hôm qua đến bây giờ cũng chưa bỏ cái gì vào.
"Vậy cùng ăn với ta đi." Dạ Vi Tước vừa nói xong bất chợt nhìn thức ăn trên bàn, chỉ toàn là đồ chay và rau xanh, thừa biết người này sẽ không nuốt trôi đâu, hình như ăn ngon đã quen rồi.
"Để ta gọi Cung Sa mang thêm một ít thức ăn nữa."
"Không cần đâu, ta ăn cái này cũng được mà." Kỳ Tử Nhạc vội vàng thốt lên, nhìn thức ăn trên bàn chỉ toàn rau quả không có lấy một ít thịt cá nào cả, ăn vất vả như vậy có chút khó khăn, cũng thật không hấp dẫn nhưng bất quá Dạ Vi Tước ăn được thì nàng cũng ăn được.
Lại nhìn biểu hiện của Dạ Vi Tước như đang hỏi thật không, Kỳ Tử Nhạc lập tức hướng nàng gật gật đầu.
Kỳ Tử Nhạc tuy rằng cố gắng ăn nhưng cũng không thể nào che đậy gương mặt khó coi cho được, rất nhạt không có chút mùi vị gì cả vậy, ngoài chuyện này còn có chút tức giận cách dùng bữa của Dạ Vi Tước: "Tước nhi, trong cung cũng không thiếu cái gì, sao nàng lại ăn như vậy. Nàng nhìn xem không có chút bổ dưỡng nào cả!"
"Thật ra bình thường ta cũng không phải dùng bữa như vậy, mỗi ngày đều dùng những món ngon, nên mỗi một tháng đều tùy ý dùng ít ngày đổi khẩu vị." Dạ Vi Tước giải thích.
Kỳ Tử Nhạc nghe vậy mới dễ chịu hơn, khuôn mặt vì vậy giãn ra, thức ăn cũng vì vậy dễ ăn hơn.
Cùng lúc đó, Cung Sa từ ngoài cửa bước vào, trên tay mỗi bên bưng theo một chiếc đĩa tiến đến gọi hai tiếng nương nương, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống bàn. Là hai đĩa thức ăn nhìn vào rất ngon miệng, vô cùng đẹp mắt, mùi thơm lan toả ra thật hấp dẫn người ta.
Kỳ Tử Nhạc nhìn có chút bất ngờ, vừa nãy hình như đã ngăn chặn Dạ Vi Tước rồi mà. Suy cho cùng chắc là nàng nghe mình cùng nương nương nói chuyện mới đi chuẩn bị cũng nên?
Cung Sa thức thời cáo lui ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay nương nương chọn ăn lạc nhưng lúc nãy dặn dò với nàng rằng chút nữa xuống ngự thiện phòng mang vài món ăn ngon lên cho người, có chút khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng hiểu được, thức ăn là dành cho Kỳ Tử Nhạc, nàng được nương nương lo cho như vậy, Kỳ Tử Nhạc thật có phúc đi.
***
"Đứng lại!" Chập chiều tối vừa lúc Kỳ Tử Nhạc vừa rời khỏi cung Kim Ninh, Lâm Dương Nhiệm phía trước dẫn theo đoàn binh đến trước mặt Kỳ Tử Nhạc.
Kỳ Tử Nhạc nhìn sơ, đủ biết có chuyện không hay, chẳng lẽ muốn bắt nàng sao? Mang theo nhiều binh như vậy!
"Lâm tướng quân là có chuyện gì? Sao lại chặn đường của ta?"
"Ngươi còn dám ở đây nói sao? Kỳ Tử Nhạc ngươi cũng thật to gan! Hôm nay ngươi đừng hòng trốn thoát!" Lâm Dương Nhiệm rút trường kiếm trong tay đặt lên vai Kỳ Tử Nhạc hùng hồn mà nói.
"Không hổ là Lâm tướng quân tài ba, có thể phát hiện ra dễ dàng như vậy." Kỳ Tử Nhạc ánh mắt thẳng tắp nhìn Lâm Dương Nhiệm khô hề phủ nhận, dường như trường kiếm ngay cạnh cổ chưa đủ làm cho nàng e sợ.
Lâm Dương Nhiệm nhìn Kỳ Tử Nhạc sắp chết đến nơi vẫn tự dương tự đắc như vậy, dí sát kiếm hơn một chút, khuôn mặt lộ rõ nóng giận, không kiên nhẫn quát lớn, "Ngươi rốt cục vào cung của hoàng hậu để làm gì?"
Kỳ Tử Nhạc là trọng phạm của triều đình, thế nhưng cả gan vào cung hoàng hậu mạo danh, điều này làm cho Lâm Dương Nhiệm không kiên nhẫn được, trực tiếp tra hỏi ngay, chẳng phải hắn là thổ phỉ sao? Tại sao lại giả dạng vào cung Kim Ninh còn được làm vệ binh, hắn có mục đích gì.
"Lâm tướng quân thật sự muốn biết sao?" Kỳ Tử Nhạc môi mỉm cười, nụ cười rạng rỡ đến mức làm cho Lâm Dương Nhiệm càng nhìn càng thấy không vừa mắt, như là đang cười giễu hắn.
"Đừng hỏi thừa!"
"Lâm tướng quân bớt giận, nóng giận sẽ tổn hao dương khí đấy." Kỳ Tử Nhạc lại trêu tức Lâm Dương Nhiệm, đối với chuyện ở cung hoàng hậu hình như Lâm Dương Nhiệm rất có hứng thú thì phải, gấp gáp đến độ không kiên nhẫn được, không thèm bắt mình tống vào ngục, mà còn ở đây kề kiếm tra hỏi.l cho được.
Kỳ Tử Nhạc trực tiếp đi về trước đến trước mặt Lâm Dương Nhiệm, kiếm theo đó đang đè trên vai chạy một đường dài, "Lâm tướng quân sao lại quan tâm đến Kim Ninh cung như vậy?" Dừng một chút, Kỳ Tử Nhạc nở nụ cười trêu người nhẹ nhàng nói, "Lâm Dương Nhiệm, ngươi...có ý gì ta liền có ý đó, ngươi muốn người nào ở Kim Ninh ta liền muốn người đó."
"Kỳ Tử Nhạc ngươi...!" Lâm Dương Nhiệm vừa nghe liền sửng sốt, hiểu được dụng ý Kỳ Tử Nhạc vừa nói. Khuôn mặt đỏ lên bừng bừng tức giận.
"Như thế nào, ta nói sai sao? Có đúng không? Bất quá không chạm không động được nhưng mỗi ngày đều được nhìn thấy mỹ sắc tuyệt luân như vậy, cảm giác rất tuyệt a!"
Kỳ Tử Nhạc vừa nói xong nhanh chóng nhận được kiếm rung chuyển đoạt mạng, một cái hất người tránh khỏi, tung vài chiêu đáp trả Lâm Dương Nhiệm, binh lính đang bao vây thành vòng tròn cùng lúc đó đâm tới, một cái động người liền bay lên, chân đứng lên trường thương đang chụm lại, đạp mạnh một cái chỉ thấy binh lính ngã nhào ra sau thành một mớ hỗn độn, người đã bay khỏi.
"Mau đuổi theo!"
Lâm Dương Nhiệm tức tối đuổi theo, chạy theo một đoạn đường dài nhưng rốt cục mất dấu vết, đành phải ôm tức trở về. Lần đầu tiên trong đời tự mắng chửi bản thân ngu ngốc, hồ đồ, mọi chuyện đã quá muộn, người đã đi mất. Nhưng bất quá, Lâm Dương Nhiệm lập tức khôi phục thường sắc, nhếch mép, sớm muộn gì hắn cũng sẽ diệt vong Kỳ Tử Nhạc đem kỳ sơn thành một đống tro tàn. Một cái kỳ sơn nhỏ bé như vậy, làm sao mà làm khó được hắn đây?
***
Kể từ lúc bị Lâm Dương Nhiệm phát hiện, lúc thoát được cũng là lúc nàng trở về Kỳ sơn ngay lập tức, thực ra phụ mẫu vẫn còn ở Kỳ sơn, tất cả đều là do nàng bỏ trốn đến kinh thành.
Vừa trở về không lâu sớm cũng đoán trước được sẽ có tình huống này xảy ra.
Bây giờ là buổi tối, nàng chỉ vừa mới dùng một ít thức ăn xong, đã có hạ nhân đến trước cửa rồi. Vừa nhìn liền biết hạ nhân đến đây để làm gì, chắc chắn là lệnh triệu tập cho mà xem, chỉ là lần này không biết là cha hay là nương.
"Kỳ vương, phu nhân nói rằng muốn gặp người, gọi người sang phòng có chút chuyện cần nói." Nữ hạ nhân cuối đầu nói.
Nghe xong, không hiểu sao bất an lại nổi lên ở trong lòng nhiều như vậy, có lẽ là nương lại muốn la rầy việc nàng lại chạy đến kinh thành. Nương cùng phụ thân dường như rất ghét kinh thành, hơn nữa là hoàng cung. Lần này nàng không biết nương có nổi giận không, lần trước đã phạm