"Nương nương, người nên ăn một ít mới có thể uống thuốc được, chỉ cần một ít thôi cũng được nữa."
Cung Sa bưng chén cháo đưa đến trước mặt Dạ Vi Tước, lời như năn nỉ, trong đôi mắt thập phần lo lắng.
Nhìn biểu tình vô cùng nghiêm trọng của Cung Sa, dù miệng khô lưỡi đắng rất muốn khước từ, nhưng Dạ Vi Tước lại không nỡ để nàng lo lắng, theo đó cầm lấy, tự thân dùng hết nửa bát cháo mới trả về.
Nhận lấy bát cháo, nhìn xuống, so với khi nãy vẫn còn nửa bát, thật sự chỉ một bát cháo rất nhỏ, nương nương ăn như vậy thực sự rất ít, không đành lòng mang đi, Cung Sa quay ngược lại hỏi:
"Hay là người ăn một ít nữa có được không?"
"Ta cảm giác no rồi, ăn nữa sẽ ăn không vô." Dạ Vi Tước lắc đầu từ chối.
Cung Sa đành phải để lại bát cháo xuống bàn, bên cạnh còn có bát thuốc nâu sẫm vẫn còn nóng chưa thể uống. Nhìn người trước mắt gầy gò làm cho nàng vô cùng đau lòng, cũng may là lúc nãy có nhờ thái y sắt một ít thuốc bổ bỏ vào bát thuốc này, may ra thuốc nương nương còn động đến, thức ăn thì lại không.
Từ ngày hôm đó, nương nương cứ như vậy lâm bệnh, từ hôn mê sâu, cơ thể suy nhược ngày một nghiêm trọng hơn, tâm tư sinh bệnh là thứ khó trị nhất, kéo dài day dẳng không biết đến bao giờ mới bình phục, mỗi ngày đều phải dùng thứ thuốc đắng chát ken kịt này thật sự rất khổ sở.
"Nương nương, người có muốn ra bên ngoài một chút không? Hôm nay thời tiết rất tốt ra ngoài hít một ít không khí trong lành cơ thể sẽ tốt hơn." Cung Sa hỏi một câu hỏi đã biết trước câu trả lời, hỏi một câu hỏi mà dường như ngày nào nàng cũng hỏi trong suốt mấy tháng qua.
Nương nương của nàng bao lâu rồi không bước ra khỏi phòng? Người chỉ nhốt mình trong tẩm điện đến nửa bước cũng không rời, thân thể vốn đã bạt nhược nay vì vậy mà trầm trọng hơn. Nàng phải làm sao mới tốt đây? ngoại trừ hoàng thượng ra, còn lại người không muốn gặp thêm bất cứ ai cả.
Mang tâm tư buồn bã nương nương chẳng nói lời nào, đôi mắt trong trẻo lúc nào cũng phủ một tầng sương mỏng, người còn thường xuyên thơ thẩn suy tư đến mấy canh giờ mà không hề hay biết.
Đêm đến chính là thứ đáng sợ nhất, dù người cực lực che giấu cảm xúc của mình đi nhưng các nàng biết, biết người khóc, còn biết người khóc rất lâu, đến mức gối đầu ẩm ướt, chỉ đến lúc kiệt sức ngất đi thì lệ mới ngừng lại.
Nhưng các nàng chẳng thể làm gì khác ngoài việc giả vờ không thấy không biết, việc mà các nàng có thể làm chính là canh gác thật tốt.
Rời đi, các nàng nửa bước cũng không dám, chỉ sợ người sẽ làm nên chuyện gì đó khiến các nàng một đời hối hận.
"Tất cả lỗi lầm đều do ta mà ra."
Ta phải làm sao mới được...
Làm sao để vơi bớt đi một ít cô đơn trống trãi ở trong lòng.
Ta lại nhớ nàng rồi, nhớ đến người ngang ngược của ngày trước.
Nước mắt từ hàng mi khẽ lăn xuống, Dạ Vi Tước cuối đầu nhắm mắt, cố che đi những giọt lệ đang rơi vì không thể kiểm soát. Gương mặt nàng trở nên tái nhợt một chút sức sống cũng không có, đôi mắt nhuốm một màu bi thương, nụ cười xoay tâm chuyển thế biến mất không còn lại dấu vết, chỉ còn lại là một người vô hồn.
"Nếu như ta không tồn tại thì thật tốt."
Sẽ không đau khổ, không bị nó dày vò, sẽ không thấu hiểu được cái gọi là nhớ nhung vô vọng đang đeo điểu bản thân, loại thống khổ này chưa từng trải qua, nó khiến nàng không phút giây nào yên ổn.
"Nương nương, người đừng như vậy, nô tỳ rất sợ!" Cung Sa vội vàng quỳ dưới chân nương nương, hoảng hốt nói.
"Nương nương lỗi lầm không phải do người gây ra đâu, người đừng tự trách mà dằn vặt bản thân nữa có được không?"
Qua một lúc lâu, Dạ Vi Tước mới ngẩng đầu nhìn Cung Sa.
"Đưa bát thuốc cho ta."
Chuyện này cũng không phải là chuyện đúng nghĩa, nàng lại như vậy cảm thấy thật hổ thẹn.
"Kẻ tà ác xung quanh hoàng thượng ngày một thêm nhiều, nương nương giờ chính là chỗ dựa cuối cùng của hoàng thượng, chỉ có người mới bảo vệ được hoàng thượng mà thôi, người nhất định không được xảy ra chuyện."
Ánh mắt Dạ Vi Tước có phần biến đổi, chỉ cần nhắc đến Liêu Nhiên, nàng sẽ khôi phục lại một chút ít dũng khí của mình.
Hiện tại Liêu Nhiên chính là tất cả của nàng, là động lực cuối cùng thôi thúc nhịp đập của trái tim, còn tâm tư vốn đã chết rồi.
"Hoàng thượng giá đáo."
Vừa nhắc người, người đã đến, bên ngoài tiếng ẻo lả lớn tiếng của thái giám truyền vào.
Dạ Vi Tước vội lau đi ẩm ướt trên gương mặt, hít một hơi dài, nhanh chóng khôi phục thường sắc, sớm trở lại là một vị thái hậu nghiêm trang chỉnh tề.
Dù sao Liêu Nhiên cũng đã lớn, hắn đã hiểu ra rất nhiều chuyện, để hắn thấy mình chật vật như vậy, quả thực không tốt. Từ khi nào mà Dạ Vi Tước lại dễ dàng rơi nước mắt trước mặt kẻ khác như vậy, chính nàng cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân, thật khiến người ta khi dễ.
Một thân long bào xuất hiện trước cửa, Liêu Nhiên đến trong phòng quỳ trên mặt đất.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
"Nhiên nhi, mau bình thân." Môi Dạ Vi Tước hơi mỉm cười, rời ghế nhanh chân đi đến chỗ Liêu Nhiên đỡ hắn đứng dậy.
"Mẫu hậu, Nhiên nhi đến thỉnh an người, sức khoẻ của người đã tốt hơn chưa?" Liêu Nhiên ngẩng đầu đem đôi đồng tử đen láy nhìn kĩ mẫu hậu.
Nhìn thấy ánh mắt vừa quen vừa xạ, người sẽ không bao giờ dùng ánh mắt khác ngoài ôn nhu dịu dàng dành cho hắn, nhưng tại đó, hắn cảm nhận được mệt mỏi buồn bã đang cố che đi.
Có phải là người lại buồn vì chuyện đó mà sinh bệnh có đúng không? Nhất thời Liêu Nhiên đã hiểu được, ánh mắt y cũng trầm xuống, trong mắt hơi hoe đỏ, chính hắn cũng không thể chấp nhận sự thật, Kỳ thúc đã vĩnh viễn rời xa hắn.
Kỳ thúc chẳng phải hứa sẽ bảo vệ cho mẫu hậu và hắn sao? Người lại thất hứa với hắn rồi!
"Mau lại đây ngồi cùng mẫu hậu." Dạ Vi Tước nắm tay kéo hắn đến ghế ngồi cạnh mình.
Liêu Nhiên đột nhiên thốt lên, ánh mắt chính là sự kiên định của kẻ trưởng thành: "Nhiên nhi nhất định sẽ bão vệ mẫu hậu." Thay Kỳ Thúc bảo vệ cho người.
Nghĩ đến, trong lòng dâng lên chua xót, ánh mắt Liêu Nhiên nhuốm buồn, nhưng kiên quyết không cho phép những giọt lệ yếu đuối xuất hiện.
"Nhiên nhi ngoan." Dạ Vi Tước khẽ vuốt ve gương mặt hắn. Kéo Liêu Nhiên ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ.
"Mẫu hậu đừng buồn, đêm nay Nhiên nhi sẽ ở lại đây cùng mẫu hậu có được không?" Liêu Nhiên ở trong lòng Dạ Vi Tước nói khẽ.
****
Vang vọng trong phòng, là tiếng của nữ nhân trung niên, giọng nàng rất cao, dường như là cãi nhau.
"Chàng đừng cản ta!"
Kỳ Chính Thông níu lấy tay Đường Yên kéo lại, gương mặt nhăn lại một mảng, ánh mắt lo lắng còn có cả một ít bất lực trong đó.
"Đường Yên rất nguy hiểm, nàng hãy dừng lại đi!"
"Mặc kệ ta, chàng buông ta ra đi." Gương mặt Đường Yên hừng bực nóng giận, không ngừng vùng vẫy khỏi người đang siết chặt lấy mình.
"Nghe lời ta có được không?" Kỳ Chính Thông không thể làm gì khác ngoài khuyên nhủ, nhưng hắn biết lời nói lúc này của mình chẳng có mấy tác dụng, chỉ cần Đường Yên nóng tính nàng ấy chẳng thiết suy nghĩ gì cả.
"Dù hôm nay chàng có cản ta, thì ngày mai ta cũng sẽ đi, cho đến khi nào gặp được nữ nhân đó mới thôi. Mối hận này ta nhất định phải trả, nếu không ta bị nó dày vò đến chết chàng có hiểu không?" Đường Yên không giãy dụa nữa, buông thả đôi tay, đôi mắt phiếm hồng, ánh mắt phũ một màu bi thương nhìn phu quân của mình.
"Nhưng người gây nên chuyện này chính là Lâm