“Thật là, đã nói rõ như vậy rồi.” Dương Liên vẻ mặt bất lực, trong ngữ khí còn mang theo chút không kiên nhẫn, cô nhìn chằm chằm Lữ Kiêu, trong đôi mắt tuyệt đẹp chứa đầy sự tuyệt tình: “Tôi không thích anh, Lữ Kiêu.
Nói như thế hiểu rõ rồi chứ?”
Dương Liên thấy anh vẫn duy trì vẻ mặt ngốc trệ, vì thế bổ sung thêm: “Tôi đã tìm được vật săn tốt hơn anh, tôi nghĩ Nhã Ly Bắc sẽ thích hợp hơn anh.”
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối lại, không có chút tia sáng nào, Lữ Kiêu cứ ngây ngốc đứng đó, giống như một người gỗ không có sự sống, chỉ còn lại cái xác không hồn.
Dương Liên siết chặt tay, cố gắng trấn định mà sắp không chống đỡ được nữa, những lời đó đã dùng toàn bộ sức lực bình sinh của cô, thì ra nói dối là một chuyện tốn sức như vậy, hơn nữa còn phí tâm.
Nhã Ly Bắc ở đằng sau nặng nề nhìn Dương Liên, anh ta có thể cảm nhận được cơ thể của cô đang run lên, khi cô sắp không chống đỡ được nữa thì kịp thời ôm lấy bả vai của cô, sau đó kéo cả người cô vào trong lòng của anh ta.
Vì thế, nước mắt của Dương Liên trực tiếp rơi lên áo của anh ta, không có bị Lữ Kiêu nhìn thấy.
Trong đôi mắt đẹp của Lữ Kiêu phản chiếu cảnh tượng hai người đang chồng chéo lên nhau, khớp ngón tay của anh kêu rắc rắc, cả người đều cứng đờ.
Nhã Ly Tây nhìn thấy mà đau lòng như muốn lấy mạng, chỉ là thân phận của anh ta cái gì cũng không dễ nói.
Là một người biết ẩn tình, anh ta chỉ có thể chọn cách trầm mặc.
Cũng chỉ có lúc này, anh ta mới thật tâm cảm nhận được tình yêu của Dương Liên đối với Lữ Kiêu, sâu đến mức anh ta không thể tin tưởng đến mức độ này.
Bởi vì muốn bảo vệ Lữ Kiêu, cho nên thà một mình gánh vác tất cả.
Cô chọn dùng cách hận để buông tay, chỉ vì khi hận lớn hơn yêu mớ khiến người ta dễ chịu hơn một chút.
Mà nỗi đau lại càng đè nặng lên cô, dùng cơ thể nhơ nhuốc này, dùng trái tim đã vỡ vụn này.
“Khốn nạn.” Lữ Kiêu khẽ nhả ra hai từ, sau đó cấp tốc kéo Dương Liên về phía mình: “Dương Liên, em đừng nghĩ dùng cái cớ không thực tế này chạy trốn, theo anh về, anh và em từ từ tính món nợ này!”
Nhã Ly Bắc vừa muốn ra tay ngăn cản bọn họ, người của Lữ Kiêu ở đằng sau lại tạo thành bức tường người chắn trước mặt anh ta, Dương Liên giãy giụa, nhưng sức lực suy cho cùng không thắng được Lữ Kiêu, chỉ có thể từng bước từng bước đi về phía cửa.
Lúc Lữ Kiêu sắp bước ra khỏi cửa, hai người đứng trước cửa lớn đã khiến bước chân của anh dừng lại.
Trong màn mưa đêm, Lữ Minh cầm một chiếc ô đen, nửa người đã bị ướt đẫm, mà Lữ Đinh dưới chiếc ô vẫn là dáng vẻ thanh nhàn như thế, hoàn toàn không tổn hại.
Mắt của Dương Liên lập tức mở lớn, hai người trước mắt khiến cô nhớ đến sự dày vò như luyện ngục trong gần 7 tiếng đó, cô run rẩy, ngay cả cơ thể cũng không tự chủ được mà đau đớn.
“Anh cả, anh hai, hai người tại sao lại ở đây?” Lữ Kiêu thấy hai người bất ngờ xuất hiện, hiển nhiên rất ngạc nhiên.
Loại thời tiết này, chân của Lữ Đinh sẽ cực kỳ đau, bình thường sẽ chỉ ở trong biệt thự giữ ấm.
“Nghe nói em đến phá nhà họ Nhã, cho nên đến đây xem thử.” Lữ Đinh mỉm cười, giọng nói và tiếng mưa sau lưng của anh ta tạo thành âm thanh tương phản rõ ràng.
Dương Liên thấy nụ cười này, cơ thể bỗng rùng mình.
Chính là dưới nụ cười này, anh ta hết lần này đến lần khác đè cô dưới thân, dày vò đến sức cùng lực kiệt, chà đạp đến tự tôn của cô, mặc cô khóc lóc cầu xin nhưng cuối cùng không có nhẹ tay nửa phần.
Chính là người đàn ông mang vẻ mặt vô hại này, đã hủy hoại tình yêu của cô và Lữ Kiêu!
“Liên Liên?” Lữ Kiêu cảm nhận được sự thay đổi của người bên cạnh, kỳ lạ quay đầu nhìn cô.
“Buông tôi ra!” Dương Liên giằng mạnh tay khỏi Lữ Kiêu, hoảng hốt lùi sang bên cạnh Nhã Ly Bắc, giọng nói đanh lại: “Lữ Kiêu, anh muốn tôi nói mấy lần nữa?! Chúng ta kết thúc rồi! Lấy ra chút khí độ của đàn ông có được không? Làm phiền đối với ai cũng không có chỗ tốt!”
Khóe miệng của Lữ Đinh dần cong lên, Dương Liên này coi như thức thời, biết nên làm thế nào, xem dáng vẻ sự dạy dỗ ngày hôm đó thật sự có hiệu quả.
Lữ Minh mím môi không nói, ánh mắt quét qua Dương Liên, đem cảm xúc sâu thẳm cưỡng chế đè ép xuống.
“Anh không tin.” Lữ Kiêu dứt khoát nói: “Anh không tin em không còn thích anh nữa, Dương Liên, em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em nhất định phải rời khỏi anh?”
Dương Liên mím chặt môi, đôi mắt đào hoa vụt sáng, không dám nhìn thẳng vào Lữ Kiêu.
Chuyện gì xảy ra sao? Tại sao không hỏi hai anh trai tốt đó của anh? Cho dù em biết anh sẽ không để tâm loại chuyện này, nhưng...!em để tâm.
Chỉ cần ở bên anh một giây, em không thể quên đi ác mộng đêm hôm đó.
Em như thế này, còn có thể ở bên cạnh anh được nữa sao?
“Phải như thế nào anh mới tin đây?” Dương Liên nhẹ giọng hỏi ngược lại, sau đó từ từ hôn lên môi của Nhã Ly Bắc: “Phải như này sao?”
Trái tim giống như bị xé rách, Lữ Kiêu ngây ngốc nhìn hai người đang quấn lấy nhau trước mặt anh, một từ cũng không nói ra được, Lữ Minh cũng không nhịn được mà quay sang chỗ khác.
Một nụ hôn mà thôi, thấy Lữ Kiêu không lên tiếng, giọng nói của Dương Liên vẫn lạnh nhạt như thế: “Nếu như như thế này không đủ, vậy thế này thì sao?” Tay của cô chuồn vào áo của Nhã Ly Bắc, thấy đáy mắt của Lữ Liêu dường như muốn phóng ra lửa.
Định lực của Nhã Ly Bắc cực kỳ tốt, nhưng cũng không chịu nổi sự khiêu khích của cô gái mình thích như này, sự mờ ám giữa hai người khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
“Đủ rồi!” Mắt thấy sắc mặt của Nhã Ly Bắc không quá đúng, Lữ Kiêu thân làm đàn ông tự nhiên biết chuyện này là sao, anh bực tức gằn lên: “Dương Liên, đủ rồi.” Trong giọng nói cơ đơn mang theo sự cầu khẩn, anh không muốn thấy Dương Liên nũng nịu với người đàn ông khác, có được sự nhu tình của cô.
“Chia tay đi, Lữ Kiêu, dễ tụ dễ tán.” Dương Liên dừng động tác lại, giọng nói mặc dù nhỏ nhưng lại rất rõ ràng.
Lữ Kiêu nhắm chặt mắt