Lữ Đinh quay đầu thấy mưa càng lúc càng to, lẩm bẩm: “Phải mau về thôi, nếu không nhất định sẽ bị ướt.”
“Anh cả!”
Má trái đột nhiên truyền đến cảm giác đau rát, âm thanh giòn giã ở trong bóng đêm trở nên rõ ràng dị thường, trái tim của Dương Liên co rút kịch liệt, cố gắng nhịn muốn bước tới.
Cô liều mạng nói với chính mình, đã nói không còn liên quan gì đến cô nữa, không có liên hệ gì nữa...
Lữ Kiêu không dám tin nhìn Lữ Minh đứng ở trước mặt mình, ngây ngốc mất hai nhịp: “Anh hai...”
Lữ Minh thu tay lại, vẻ mặt vô cảm nói: “Không biết giống cái gì! Vì một người phụ nữ, công ty cũng không đến, công việc cũng không làm, bây giờ còn mất mặt trước mặt người ngoài! Nhà cụ Lữ sao sinh ra một tên vô dụng như em chứ!”
“Dương Liên là người của em, em muốn cướp về thì có gì sai?” Lữ Kiêu gào lên.
Lữ Đinh mỉm cười nhìn Dương Liên, giọng nói nhè nhẹ: “Loại phụ nữ lẳng lơ đó em muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cô ta coi như thứ phẩm, vứt đi thôi.”
Dương Liên cắn răng, lạnh lùng nhìn Lữ Đinh.
Cô bây giờ không đủ mạnh mẽ, đợi đến một ngày, cô có đủ năng lực, cô nhất định sẽ trả lại sự tủi nhục ngày hôm nay chục lần!
“Em cả đời này chỉ cần một mình cô ấy.” Lữ Kiêu kiên định nói.
Dương Liên nghe thấy một câu này, nước mắt không nghe lời mà rơi xuống, yêu rồi có thể thế nào? Chẳng qua chỉ là một trò đùa mà thôi.
Từ xưa đến nay, cặp đôi yêu nhau mà đời trước có mấy người có kết cục tốt? Gia tộc đối lập, đối với tình yêu mà nói chính là sự hủy hoại.
Lữ Đinh ý cười dần lạnh, khá bất ngờ nhưng không lên tiếng, Lữ Minh luôn trầm mặc đã ra tay.
Vóc dáng của anh ta cao to hơn Lữ Kiêu, một tay túm lấy Lữ Kiêu, trực tiếp quăng anh vào trong màn mưa.
Lữ Kiêu nhếch nhác nằm trên đất, nước mưa hắt vào cơ thể mảnh khảnh của anh, giống như viên đá sắc nhọn.
Anh đến bây giờ cũng không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao tất cả mọi thứ đều trở nên khác biệt như vậy? Tại sao tất cả mọi người nói thay đổi thì thay đổi, mà người bị lừa lại chỉ có anh chứ?
“Lữ Kiêu!” Dương Liên thấy Lữ Kiêu bị đánh, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà gọi anh, câu nói đó khiến ánh sáng trong mắt của Lữ Kiêu đã tắt bỗng dưng bùng cháy trở lại.
“Liên Liên...” Ở trong màn mưa, anh hướng về người đang ở trước cửa, mượn ánh đèn phê lê sáng rực từ đại sảnh, anh dường như nhìn thấy một gương mặt tràn đầy nước mắt.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Tại sao lại khóc? Là vì chia tay với anh sao? Vậy tại sao phải chia tay?
Trên mặt của anh còn lưu lại vết thương trầy xước mờ mờ ban đầu bị kính cứa qua, vì Dương Liên, anh thậm chí không tiếc tổn thương mình, yêu cô như vậy, tại sao cô còn muốn chạy trốn?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn trên người của một mình Dương Liên, khi chạm phải đôi mắt lạnh lẽo đó của Lữ Đinh, Dương Liên rùng mình.
Đó gần như không tính là ánh mắt của con người, mang theo mũi băng sắc bén, hung hăng đâm xuyên vào trái tim của cô.
Phải, Lữ Đinh hận cô, hận mẹ cô phá hoại gia đình của anh ta, hận ba của cô hại anh ta bị tàn phế.
Cho nên, anh đem toàn bộ sự hận ý đó chuyển lên người của cô, hung hăng hành hạ cô.
Bỏ đi, lúc này ai đúng ai sai còn có ý nghĩa gì nữa? Cô và Lữ Kiêu, dù sao không thể bên nhau được nữa.
Dương Liên ở trước cái nhìn của Lữ Kiêu, dần dần quay người lại, cô gầy hơn nhiều so với mấy ngày trước, gió thổi nhẹ dường như có thể đổ.
Lữ Minh ở khoảnh khắc đó dường như muốn lao tới ôm chầm lấy cô, tuyên bố với toàn thế giới chủ quyền của anh, ai cũng không được đụng vào.
“Ly Bắc, đóng cửa.” Dương Liên quay lưng với Lữ Kiêu, giọng nói lạnh lùng, chỉ là giọng nói nhẹ nhàng như vậy lại trở nên rõ ràng trong tiếng mưa to, rõ ràng hóa thành một thanh kiếm sắc đâm thẳng về phía anh.
Cửa lớn dần đóng lại, ánh sáng duy nhất đó cuối cùng đã tắt, chỉ còn lại màn đêm vô tận.
Lữ Kiêu ngã trong màn mưa, gào đến mức xé ruột xé gan: “A--- Dương Liên---”
Lữ Minh đứng trước mặt anh, thấy em trai từ nhỏ mình yêu thương vì mình mà rơi vào đau khổ.
Anh ta xoay người, nhìn sang người lạnh nhạt đang ngồi trên xe lăn, anh cả, đây chính là kết quả mà anh muốn sao? Lưỡng bại, ừm, không, là thất bại của cả 4 người?
Đôi mắt của Lữ Đinh chìm trong bóng đêm, ý cười tàn nhẫn trên khóe môi, anh ta không hề tránh né ánh mắt của Lữ Minh, phải, chỉ có như thế này, Lữ Kiêu mới hận Dương Liên, chỉ có như thế này, mới có thể khiến Dương Liên sống không bằng chết.
Âm thanh bên ngoài theo sự rời khỏi của đám Lữ Đinh mà chỉ còn lại tiếng mưa, lưng của Dương Liên rất thắng, hai tay siết chặt.
Cô chưa từng nghĩ có một ngày, cô sẽ dùng phương thức này đã từ biệt Lữ Kiêu--- tàn nhẫn và cay nghiệt.
Nếu như đơn thuần chủ là như thế này thì tốt, giữa bọn họ lại cứ vướng lấy như không nên nhất, tình yêu.
“Liên Liên.” Nhã Ly Bắc thấy bóng lưng của cô, đau lòng không thôi, vừa muốn bước tới an ủi thì Nhã Văn Môn đã kéo tay: “Tiểu tử thôi, để con về không đến mấy ngày thì đã mang đến phiền phức lớn cho ba như thế, xem ra ba không dạy dỗ con không được! Nhã Ly Tây, con cũng lên đây cho ba!”
“Bác trai...” Dương Liên mở miệng muốn cầu xin, Tiểu An ơ bên cạnh lại ngăn cản cô.
“Yên tâm, Ly Bắc và Ly Tây sẽ không có chuyện gì đâu.” Nụ cười của Tiểu An rất sinh động, bà ta chớp chớp mắt với Dương Liên: “Bởi vì có bác ở đây, Nhã Văn Môn không dám làm gì với con trai của bác đâu.”
Dương Liên ngây người, tóm lại cảm thấy người phụ nữ trước mắt mặc dù tuổi tác tương đối lớn, nhưng lại không có mất đi sức sống của tuổi trẻ.
Đêm khuya, phòng của Dương Liên một chút ánh sáng cũng không có, cô từ đầu đến cuối lại không hề nhắm mắt, chỉ ngây ngốc nhìn trên trần nhà.
Cô chỉ cần vừa nhắm mắt lại, biểu cảm đau khổ của Lữ Kiêu sẽ xuất hiện một cách chân thật, còn có tiếng gọi xé tim xé gan đó.
Quả nhiên, cô còn chưa có tuyệt tình đến trình độ đó...
Cửa phòng cạch một tiếng bị mở ra, Dương Liên giật mình, cảnh giác ngồi dậy, giọng nói chất vấn: “Ai?”
“Bác đoán không có sai, cháu quả nhiên chưa ngủ.”
Giọng nói này...!Dương