Sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng, cô lại xuất hiện trong một cơn ác mộng khác, hai tay cô bị còng vào đầu giường, chân cũng bị xích lại bằng dây xích.
Không, đây không phải ác mộng mà là địa ngục trần gian, là sự thật.
Anh lại giam giữ cô trong phòng, lại còng tay cô và biến cô thành một tì nhân.
Đây mới đúng là Ngô Đình Kiêu, còn người của trước đây, không phải là anh.
Nhưng cô không biết được anh làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, không còn cách nào.
Anh muốn cô mãi ở bên cạnh anh, không bao giờ rời xa anh.
Cho dù cô ghét bỏ anh, hận anh, cũng được, không sao, anh không quan tâm.
Miễn là anh được nhìn thấy cô, như vậy là đủ rồi.
Có thể là anh ích kỷ, có thể là anh chiếm hữu, nhưng anh...!không muốn mất cô.
Mộng Dao không kháng cự, cũng không la hét, cô đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Thật sự rất mệt.
Bây giờ cô đã không còn gì, ngay cả bà cũng bỏ cô đi, cô cũng không nhất thiết phải đấu tranh làm gì nữa.
Lúc trước cô không đấu tranh là vì bà, bây giờ ngoan ngoãn bị còng tay là vì bản thân cô, vì cô biết mình không thể thoát khỏi nơi này.
Từ lâu...! cô đã ở trong địa ngục rồi, có chạy cũng không chạy khỏi tầm mắt của kẻ sát nhân.
"Cạch" một tiếng, Ngô Đình Kiêu bước vào.
Anh chậm rãi bước đến cạnh giường của cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng bi thương, chất đầy phiền muộn.
Trong mắt cô, anh không khác nào đang giả vờ giả vịt.
"Dao Dao." Anh nhẹ nhàng sờ vào gương mặt cô.
Nhưng cô lại ngoảnh mặt đi: "Đừng gọi tôi là Dao Dao, anh không cảm thấy buồn nôn sao?"
Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt đỏ ngầu, dường như cả đêm anh đã không ngủ.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô: "Mộng Dao, anh thật sự rất yêu em, chúng ta không thể nào trở về như trước đây sao?"
Cô phỉ nước bọt vào mặt anh: "Tôi khinh, lúc đó là do anh lợ dụng việc tôi mất trí nhớ mà nói lung tung, nếu không tôi làm sao có thể yêu anh được.
Không, đời, nào."
Cô nhấn mạnh câu cuối khiến trái tim anh như vỡ ra ngàn mảnh, thật sự rất đau.
Cho dù cô có nói gì anh cũng không tức giận, anh chỉ mỉm cười nhìn cô.
"Em thật sự chưa từng yêu anh dù chỉ một lần sao?"
Cô trả lời dứt khoát: "Đúng, chưa từng."
Anh nghiến răng, một chữ mà cô nói anh cũng không tin, anh bỗng cau mày: "Vậy à?"
Sau đó anh nắm lấy gáy cô, mạnh bạo kéo về phía mình và chiếm đoạt lấy đôi môi cô.
Cô cố vũng vẫy, cuối cùng cắn mạnh vào môi của anh, chảy máu.
Anh không quan tâm, cứ như một kẻ điên cuồng chiếm hữu, không ngừng chiếm tiện nghi của cô.
Vị máu tanh ngọt lan trong khoang miệng cô khiến cô cảm thấy vô cùng buồn nôn, cũng không biết từ khi nào mà cô lại sợ hãi khi nhìn thấy máu, nước mắt không thể tự chủ mà rơi ra khỏi hốc mắt một cách không rõ lí do.
Sau khi dứt ra, cả hai đều thở hổn hển, anh liếm môi, áp mặt anh sát với mặt cô, anh nói: "Mộng Dao, cầu xin em đó, em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần em đồng ý ở cạnh anh, được không?"
Cô chợt nở nụ cười, một nụ cười