Ánh sét chói loà rọi qua khung cửa sổ.
Một người thanh niên trẻ đang nằm dài trên giường đột ngột giật bắn mình tỉnh giấc.
Cậu ta lăn qua lăn lại rồi vươn vai dài một cái như tiếc rẻ cơn mơ bị cắt ngang.
Nhìn quanh một lượt, cậu ta đang ở trong một căn phòng nhỏ. Một chiếc bàn kê ở phía góc Đông Bắc phòng. Ngay bên cạnh nó là tấm bảng ghi chi chít những chữ là số. Ở bên tường bên cạnh là một tủ sách khá khá, lướt qua một lượt cũng nhiều thể loại, đa số là các sách lý thuyết khoa học. Góc tường đối diện còn lại ở phía Tây Nam kê chiếc giường tầng mà cậu đang nằm.
Tầng trên của chiếc giường truyền ra tiếng ngáy ngắt quãng.
Người thanh niên ngồi thẫn thờ một lát, nhìn có vẻ đăm chiêu.
Đã mấy đêm liền cậu ta mơ về một giấc mơ kỳ lạ. Cậu ngồi dậy sắp xếp lại những hình ảnh chạy vọt qua trong đầu mình. Một ngôi miếu hoang trong cơn mưa tầm tã. Một người đàn bà và một đứa bé rất nhỏ. Một lão già lùn tịt đánh bại năm người. Một bóng ma lướt qua lướt lại nhanh như điện chớp…
Người thanh niên nhẹ nhàng đứng dậy mở cửa bước ra ngoài. Phía bên kia là một căn phòng khách cũ kỹ với một bộ salon hơi xỉn màu đối diện với một chiếc TV LCD đời cũ. Cậu ngồi xuống, đút tay vào trong túi bên phải lấy một cái kính đeo lên, hơi vung tay về phía trước vài động tác rồi khẽ hô
“Máy tính lập thể”
Một ánh sáng màu xanh lá cây nhạt hiện ra. Người thanh niên một tay gõ gõ gì đó trong không khí để đăng nhập vào hệ thống, Tay kia rút từ trong túi bên phải ra một thứ hình trụ tròn giống như thuốc lá, hơi miết miết một đầu rồi đưa lên miệng. Một làn khói nhạt bốc lên trong phòng khách; nó không hề hăng và khó ngửi mà có mùi thơm nhè nhẹ như mùi cà phê sữa.
Người thanh niên lẩm bẩm:
“Địa chỉ nhận số 1769, đường 15 tháng 8, tiểu khu hoàng đế, quận Centauri Montes…”
“Mà thôi, xóa đi”
Người thanh niên thở ra một hơi nhè nhẹ, hơi nhích ngón trỏ tay phải lên trên một chút, ấn ấn lên phía trước rồi nói tiếp gì đó bằng một giọng thì thầm hờ hững mà nếu không phải đang ngồi bên cạnh thì những gì người ta nghe thấy chắc chỉ là những tiếng khàn khàn của trọng âm.
Qua không biết bao lâu, một tiếng động nhẹ làm Phạm Quang giật mình tỉnh giấc. Cậu duỗi thẳng cả hai chân theo phản xạ và thình lình chịu phải một cơn đau đớn khủng khiếp từ cú chuột rút của một trong hai bắp chân. Phạm Quang nhe cả răng ra, mồ hôi chảy từng giọt trong lúc cố gập gập hai chân một góc 60 độ và cố định chúng cho tới khi cơn đau dịu bớt đi.
Tầm hai, ba phút sau thì mọi thứ mới trở lại bình thường, liếc mắt xuống giường thì cậu phát hiện chiếc gối ôm của cậu đã bị đá văng nằm chỏng chơ trên đất từ khi nào. Tiếng động ban nãy chắc là do cú tiếp xúc không mấy nhẹ nhàng kia. Cậu đẩy chăn ra xốc xếch, hơi nhoài người thêm tí nữa ra khỏi thành giường nhìn xuống. Anh bạn cùng phòng đã ra khỏi giường từ lúc nào.
Phạm Quang nhẹ nhàng vơ lấy áo khoác mặc vào, leo xuống theo thang bên cạnh giường nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra. Đúng lúc đang thấy anh bạn kia quay lưng về phía mình đang ngồi thừ trên ghế salon mơ màng, trên kính nhấp nháy đèn xanh xanh của chế độ máy tính lập thể. Phạm Quang định tới đập anh ta dậy vào giường ngủ thì nghe miệng anh ta lẩm bẩm:
“Tôi ghét ông, căm thù ông vì những gì ông đã làm. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông. Đấy là những điều tôi đã rất, rất muốn hét vào mặt ông suốt bấy lâu nay đấy, ông biết không? Nhưng tôi cũng hiểu rằng những gì xảy ra với bà ấy không hoàn toàn là lỗi của ông. Tôi hiểu chứ. Bởi thế tôi càng căm ghét sự bất lực của bản thân mình hơn… Xin lỗi, tôi vẫn cần một chút thời gian một mình. Tôi sắp phải đi xa rồi, khi trở về tôi sẽ cân nhắc.”
Phạm Quang đứng đợi 2 phút cho những tiếng sụt sịt ngưng hẳn rồi nhẹ nhàng bước tới đập vai bạn mình từ phía sau:
“Ê, Thuốc Nổ, điên hả mày, tối không ngủ trên giường tự nhiên chui ra salon mở máy tính ra chi. Ta dậy đi vệ sinh tí mà suýt bị mày dọa cho chết khiếp. Ồ kìa kìa, cái tay mày đang đặt ở đâu đó. Có người yêu rồi thì cũng bớt bớt làm mấy cái chuyện đó đi mày. Có làm thì cũng đừng ở trong phòng khách vậy chớ, mù mắt chó tao rồi”
Cậu ta lại lải nhải:
“Đấy mày xem, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem. Đau rồi thấy không, sức đề kháng như cái đàn khế. Các cụ mà đã dạy là cấm có sai, quay tay nhiều có hại cho sức khỏe mà. Đấy mày xem… mày xem…”
Cậu ta vừa nói vừa lấy khăn giấy trên bàn hung hăng quẹt quẹt lên mặt anh bạn Thuốc Nổ của cậu ta. Bao nhiêu nước mắt nước mũi tèm nhèm bị cậu ta đẩy hết vào trong miệng Thuốc Nổ, cái vị vừa đắng vừa chát chát lại nhầy nhầy dinh dính, tởm không tả nổi. Thuốc Nổ vừa tức vừa buồn cười, gạt mạnh tay cậu ta ra đáp:
“Này, Phạm tội dở hơi, mày tém tém lại giùm tao cái, có mà mày dọa tao giật mình chết khiếp thì có. Còn cái đàn khế là cái quái gì? Đi xả lũ của mày đi, bố đi ngủ.”
Thuốc Nổ đang định chui vào phòng ngủ thì như nghĩ tới cái gì đó cả người hơi khựng lại. Cậu ta đổi hướng, vớ lấy cái đồng hồ treo trên tường, vặn lùi lại một tiếng đồng hồ, trả nó lại chỗ cũ rồi quay qua Phạm Quang phun ra một câu:
“Quy ước giờ mùa hè”
Rồi chả cần quan tâm cái lý do thức đêm cực kỳ thiếu thuyết phục của mình, Thuốc Nổ quay đầu, chui vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Thời gian nhẹ nhàng lướt qua thổi tan màn đêm lạnh lẽo.
Đúng 6 giờ, đồng hồ báo sáng đánh thức cả 2 người dậy. Hai người tự giác chia nhau làm vệ sinh cá nhân.
“Ê Thuốc Nổ này! Sáng nay chúng ta nên ăn gì nhỉ?”
×— QUẢNG CÁO —
Thuốc Nổ đang định tiếp lời thì Phạm Quang đã vội nói ngay
“Cho tao xin thôi với mấy cái cân bằng dinh dưỡng của mày nhé. Ngày nào cũng ăn như một cái máy, chán muốn chết. Còn cái gì ngồi đo hàm lượng nguyên tố trong đó nữa. Tao bảo này, hôm nay tới Cabramatta ăn phở nhé… Hự! Ta hiểu rồi, hôm nay bổn thần bao ngươi được chưa hỡi loài sinh vật hạ đẳng không biết thưởng thức ẩm thực kia. Bao ngươi ăn hai tô luôn”
Nói đoạn giơ tay lên làm biểu tượng victory. Thuốc Nổ chỉ cười nhẹ nhàng:
“Được thôi! Hôm nay phá lệ đi ăn mừng công trình của chúng ta một bữa cũng được. Nhưng mà tiên trưởng khỏi cần bao, tiện dân không có chịu nổi a”
Phạm Quang cũng chẳng tranh cãi gì về vấn đề này, hai người cùng đi bộ ra trạm xe bus ở cuối phố. Đường phố buổi sáng hoàn toàn vắng bóng người, trời lạnh se se, mặt trời đã hơi nhô ra ở phía cuối đường chân trời. Thành phố nơi họ sống cũng giống phần lớn các thành phố khác của Liên Bang được chia ra làm ba tầng, mặt đất được gọi là Lầu Thấp, chồng lên phía trên đầu nó là hai đảo nổi nhân tạo khổng lồ lần lượt có tên Lầu Trung và Lầu Cao.
Khác với những người ở Lầu Trung và Lầu Cao, những người ở Lầu Thấp như bọn họ chỉ có thể nhận ánh sáng mặt trời được tầm hai tiếng đồng hồ mỗi ngày nên Thuốc Nổ và Phạm Quang thường có thói quen thức dậy và đi bộ vào sáng sớm. Thực ra lúc ban đầu đều là Thuốc Nổ lôi Phạm Quang đi chủ yếu vì cậu ta rất e ngại tác dụng phụ từ những liều tiêm chủng của Luật bổ sung Vitamin D tổng hợp bắt buộc.
Những người hàng xóm của họ ở cùng tiểu khu phần lớn đều không có ý nghĩ này. Họ thà sử dụng liều tiêm để dành thời gian của mình ở trong “Thực tại thay thế” Alterealm còn hơn. Là người miệng nhanh hơn não, Phạm Quang vốn không chịu đựng được cái không khí im lặng của con đường này. Hay nói đúng hơn là cậu ta chẳng chịu nổi không khí im lặng nào được quá 5 phút. Cậu ta nhanh chóng tìm đề tài để nói:
“Ê Thuốc Nổ, sao sáng nay lạnh quá vậy mày, đang bao nhiêu độ đấy?”
“287 độ”
“Trời cao thế cơ à, tao cứ tưởng là 273 độ (*) cơ. Chân tao sắp đông thành tảng đá tới nơi rồi này…Trời… trời...trời nhìn cái poster kia kìa, thật là không chịu nổi. Chả biết ai mà làm marketing thất đức như thế. Nguyên tắc sống vì cộng đồng ở đâu, ở đâu hả.”
(*): Đây là độ Kelvin
Thuốc Nổ quay đầu qua để xem cái poster trời đánh như thế nào mà khiến cho Phạm Quang phải nhấn mạnh ông trời tới ba lần như thế kia. Nó nằm ngay trên bảng tin tường của siêu thị trung tâm vẽ một đứa bé trai tầm năm sáu tuổi đang ngồi cạnh cái lò sưởi cháy bập bùng.
Thằng bé ăn mặc kín mít, cả người co ro, một tay đang cầm một thứ gì đó đen đen nhìn không rõ chuẩn bị ném vào trong lò sưởi, gương mặt trông rất thỏa mãn. Ở trên là dòng chữ nổi bật màu vàng, in viền đen: Triển lãm văn minh vàng đen – Nhìn lại cuộc sống nhân loại 150 năm về trước. Thuốc Nổ nói:
“Mày trẻ con thật đấy, người ta vẽ gì kệ người ta chứ”
“Bọn cực hữu này mới trẻ con ấy. Đã một thế kỷ rưỡi rồi, một thế kỷ rưỡi từ khi năng lượng hóa thạch bị đào thải rồi đấy, vẫn còn chưa chấp nhận thất bại. Còn nói cái gì mà có tài nguyên mà không dùng là lãng phí. Năng lượng là thước đo của một nền văn minh, không phải à? Không tìm kiếm được nguồn năng lượng lớn và bền vững thì nghĩ gì tới chuyện khai phá vũ trụ. Chả nhẽ muốn chết dí trên cái tinh hệ này cho tới khi Mặt Trời tàn lụi? Đây là sống còn, là vấn đề sống còn đấy”
Thuốc Nổ hơi ngẩn ngơ, không biết là vì cậu bạn mình đột nhiên nói tới vấn đề chính trị của Mẫu Tinh hay là vì nghe tới ước mơ “khai phá vũ trụ” vĩ đại kia nữa. Cậu ta vô thức đáp:
“Cỡ mày cũng quan tâm tới chính trị kia á”
“Tất nhiên, thằng bạn thân tao là con nhà nòi mà, không biết để nó cười cho thối mồm”
“À ừ”
Thuốc Nổ chỉ mỉm cười cho qua quận. Phạm Quang dĩ nhiên không hài lòng với điều đó:
“Này này, chia sẻ tí quan điểm của mày đi, tiểu bác học. Mày có biết là mỗi khi mày dở cái giọng khinh người và cái khuôn mặt trân tráo kiểu mình tạo biết hết kia trông khó chịu lắm không hả. Đấy đấy, cái kiểu cười nhếch miệng kia đấy. Xem như khai sáng cho người anh em đi mà”
Thuốc Nổ biết cậu ta cũng thực sự là không mấy để tâm. Mà đúng hơn ra là ngoài vật lý ứng dụng ra thì cậu ta e là cũng chả đặt tâm huyết vào cái gì trên đời. Cậu ta chỉ có cái bệnh nhiều chuyện thôi. Thuốc Nổ nói:
“Chỉ là tao hơi mệt mỏi khi nói về nó thôi.”
Xe bus vừa tới trạm, vẫn chính xác tới từng giây như mọi khi. Hệ thống giao thông được vận hành hoàn toàn tự động, không hề có sự xuất hiện của tài xế. Xung quanh xe lắp đầy các tấm panel năng lượng mặt trời. Ngay cả cửa kính xe cũng là một loại tấm năng lượng đặc biệt mà khi nhìn bên ngoài vào thì không thấy được bên trong nhưng khi nhìn từ bên trong ra vẫn thấy được bên ngoài.
Những tấm kính này có thể đạt hiệu suất chuyển hóa năng lượng mặt trời lên đến 80% nhưng để đảm bảo tầm nhìn của người bên trong xe và dòng trao đổi nhiệt thì thường những tấm kính chỉ chạy ở 50-60% công suất. Không một kim loại hay hợp kim nào loài người từng biết đến có thể cho ra được hiệu suất chuyển hóa quang điện cao như thế. Sở dĩ có thể đạt đến mức độ này là nhờ những thành tựu vượt bậc của khoa học trong lĩnh vực chồng chập lượng tử của Photon.
Đối với Phạm Quang mà nói thì những thứ này chỉ là một ít thường thức vụn vặt không đáng chú ý tới. Điều đầu tiên cậu ta làm sau khi lên xe là vọc vọc gì đấy ở phía trên tay vịn ghế xe bus. Tầm độ ba mươi giây sau, một ly nước cocktail thơm lừng đã xuất hiện ngay bên cạnh cậu ta. Thuốc Nổ hơi hơi nhăn mũi:
“ Rượu Rum, dứa, kem dừa. Pina Colada à? Tuy