Hôm nay ở trường, lớp của anh và cậu tình cờ trùng giờ thể dục, tập trung tại nhà thi đấu thể thao để tập luyện.
Jungkook năng động trong bộ đồ thể dục cộc tay khoẻ khoắn, nước da sáng rực, trái ngược với vẻ ngoài cứng ngắc của Kim Taehyung, thuộc nhóm học sinh cao lớn trong lớp nên nắm nhiệm vụ mang dụng cụ tập bóng, vẻ mặt không có một chút sắc thái dễ chịu nào. Jungkook nhăn nhó mím môi cười, người gì đâu khó chiều, mỗi mình cậu chiều nổi.
Bạn nhỏ chun mũi cười khi thấy anh vừa trông về phía mình, Kim Taehyung ở đằng kia cũng phẩy mũi, môi cong lên một đường.
Hai lớp cách nhau một khoảng khá lớn, Jungkook không thể loi nhoi phá khỏi hàng chạy sang đụng chạm người yêu một xíu, chỉ có thể cười với nhau mỗi khi mắt chạm mắt.
Khi cậu còn đang tủm tỉm, một cánh tay của bạn nam khác cùng lớp vòng qua ôm vai cậu, kéo Jungkook đứng đúng vào hàng vào lối khi bị nhắc nhở. Cậu hơi giật mình cười trừ mau chóng nghiêm túc đứng thẳng, còn Kim Taehyung ở bên này lông mày đã xô vào hết cỡ, rất không vừa mắt với hành động ban nãy của tên kia.
Nhắc bằng lời là đủ rồi, cậu ta ôm cái vai nhỏ nhắn kia của anh để làm gì?
Người này vốn dĩ còn không phải hội bạn ồn ào của Jungkook.
Hôm nay đã là buổi thứ ba lớp Jungkook học bóng chuyền, thầy giáo yêu cầu lớp chia thành hai nửa, tung bóng và đánh bóng cho nhau. Jungkook cậu không giỏi thể dục, nên từ nãy giờ đều thực hành sai kỹ thuật, không quả nào đánh sang được bên sân kia mặc dù hai bàn tay đã ửng đỏ.
Cậu ngơ ngác quan sát người khác thực hiện, bọn Ha Kyung cũng chơi dở ẹc môn này nhưng rất nhiệt tình chỉ bảo các bạn nữ xinh xắn trong lớp. Jeon Jungkook cười khinh bỉ, một cánh tay đáp lên một vai cậu, lại là cậu bạn cùng lớp lúc nãy.
"Cậu không biết đánh bóng à?"
Jungkook hơi mất tự nhiên, người này cậu hiếm khi nói chuyện cùng, chỉ biết là chung lớp.
"À ừ, tớ toàn đánh sai kỹ thuật."
"Mình có thể chỉ cậu."
Jungkook hơi ngại định từ chối, nhưng cậu vẫn muốn học hỏi để hoàn thành phần kiểm tra vào tuần tới. Người bạn này rất thành thục hướng dẫn cậu chi tiết một cách đơn giản, khác với thầy thể dục, Jungkook vì thế mà nắm rõ rất nhanh.
"Ồ, cậu là dân bóng chuyền à?"
"Ừm, mình nằm trong đội tuyển bóng chuyền từ hồi cấp hai lận."
Jungkook hơi hé miệng ồ lên mấy tiếng cảm thán, cậu rất ngưỡng mộ những người giỏi thể thao bởi cậu chẳng giỏi môn nào, trông họ rất khoẻ khoắn, còn rất ngầu.
Việc hướng dẫn kỹ thuật chơi bóng rất dễ đụng chạm, bạn nam kia chỉ cậu cách cầm bóng, chuyền bóng, nhảy lên đập bóng, Jungkook không ngừng cảm thán vì cậu đã làm đúng đến 80 phần trăm, còn Kim Taehyung thì chưa phút giây nào lông mày chịu giãn ra.
Bạn nhỏ có chút dè dặt còn người kia nhiệt tình quá mức, Kim Taehyung khó chịu trong lòng, không nói không rằng nhưng mặt mũi đen sì cứng ngắc, đập mạnh trái bóng trên tay xuống nền sân khiến các bạn học giật nảy.
Kim Taehyung cau có đứng một chỗ trút bức bối lên trái bóng vô tri, không thèm để tâm đến buổi tập luyện cùng thành viên trong lớp, lại nhìn về phía người kia tung bóng cho cậu đập. Hăng say đến nỗi tung quá đà khiến Jungkook vội vã chạy lùi lại để kịp đỡ, mất thế ngã sang một bên, cánh tay cũng đập mạnh xuống nền gạch cứng ngắc lúc tiếp đất, vang lên tiếng động lớn.
Jungkook là một đứa trẻ hậu đậu, rất hay ngã đau.
Kim Taehyung trông thấy cậu ngã, xin phép ra khỏi sân tập của lớp mình nhưng không được cho phép, lo lắng trông ngóng nhìn bạn học khác đỡ cậu về băng ghế nhựa phía đằng kia.
Khuỷa tay Jungkook bị đập mạnh, tụ máu tím bầm được thoa dầu, may mắn không bị trật hay tổn thương trong xương. Lo lắng trong Taehyung cũng giảm xuống khi thấy sắc mặt em nhỏ không có dấu hiệu quá đau đớn.
"Người yêu ngốc, em chơi với cậu ta cho đã vào."
Cuối chiều khi trời đã sẩm tối, học sinh trong trường đã lần lượt ra về hết, Jungkook ngồi xoa xoa cánh tay còn hơi nhức ở hàng ghế gỗ trong sân, chờ đợi Taehyung còn đang bận rộn với bài thực hành của nhóm Lý.
Cậu bạn hôm nay Jungkook quen được lúc học bóng chuyền tên là Min Jae, dáng người cao lớn ngang với Taehyung của cậu. Cậu ấy ở lại tập cùng đội bóng chuyền đến muộn, lúc ra sân lấy xe trở về liền bắt gặp Jungkook còn ôm balo ngồi ở ghế gỗ một mình.
Min Jae có chút hồ hởi, bước chân cũng nhanh chóng muốn chạy lại chỗ cậu bắt chuyện, nhưng hình như chậm hơn một người khác.
Balo vắt