Tầm nhìn mơ hồ chỉ thấy một màu xanh không rõ, bên tai âm thanh dòng nước chảy xiết.
Tiếng máy móc quen thuộc vang lên trong đầu, ý thức dần dần thức tỉnh Thu Nguyệt Minh chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, đặc biệt là trước ngực như bị thứ gì đó nện vào không cử động được dù chỉ một chúlt.
Khụ ~~~ sự nặng nề khiến người nghẹt thở này làm Thu Nguyệt Minh sinh ra cảm giác tò mò nàng thử mở mắt từ từ cúi đầu nhìn xuống.
Là một cái đầu với mái tóc đen nhánh ghé vào giữa người nàng, bất động.
Khuôn mặt người này rất quen thuộc.
" Sở..
Sở Nhan ngươi mau dậy cho ta ".
Nàng cố gắng dùng sức lực mới khôi phục lại đẩy đẩy bờ vai Sở Nhan.
Nàng sắp thở không nổi rồi.
Người trên thân lại chẳng động đậy.
Hết cách nàng đành phải chịu đựng cơn đau nhức lật mạnh cô nàng sang một bên, nhanh chống người ngồi dậy thở dốc.
Tuy vóc người Sở Nhan khá gầy nhưng cũng không phải làm từ bông nên bị áp như vậy thời gian lâu thật khiến người mất sức.
Mất phải một lúc sau, Thu Nguyệt Minh lúc này chậm rãi đứng lên ngẩn đầu nhìn xung quanh, khắp nơi đều bao phủ màu xanh của tán cây một khu rừng rậm rạp, nàng đang ở bìa rừng cách không xa một dòng suối đang chảy mạnh xuyên qua khe đá bị mài mòn đến bóng loáng.
Bầu trời xanh thẳm một màu, xen lẫn những đám mây trắng tuyết lạnh lẽo lướt qua.
Phía xa thấp thoáng bóng dáng thứ gì đó cao thẳng đứng giữa bầu trời.
Nàng nheo mắt cố gắng nhìn lại cũng vô ích.
" Này YL, đây là đâu "
"Thưa chủ nhân đây là địa phận ngoài rìa Thiên Tinh quốc "
Đã tới rồi sao.
Chợt nghĩ, quay đầu tìm kiếm xung quanh nữ nhân trong ảo trận kia đã không thấy.
Lúc đó nàng mơ hồ có cảm giác rơi xuống rồi mất dần đi ý thức, khi đụng phải một xúc cảm mềm mại nàng đã hoàn toàn lâm vào hôn mê.
" Này YL ngươi có thông tin về nữ nhân trong ảo trận kia không"
" Theo hệ thống cho biết, chủ nhân phải tự tìm hiểu về một số nhân vật để hiểu rõ hơn về nhiệm vụ phía trước.
"
Không có manh mối sao.
Hành động của nữ nhân thần bí kia rất kì lạ.
Không biết từ nơi nào xuất hiện rồi lại lặng lẽ không tiếng động mà bỏ đi.
Khi ở trong ảo trận còn hỏi những điều hiển nhiên ấy.
Chẳng lẽ....!
" Yl, ngươi có biết tên nam chủ kia chạy đi đâu rồi không? "
" Hắn đã vào thành rồi, thưa chủ nhân"
Phải nhiều người mới cho qua sao ta coi ngươi là chờ ai đó tới mới phải.
Nhưng không đúng quá khác
" Yl theo như ngươi nói từ đầu thì phải còn nhiều người xuyên vào đây vậy cốt truyện sẽ đi theo quỹ đạo sao "
" Còn tùy thuộc vào thời điểm nhưng nếu theo lẽ thường những nhân vật chủ chốt vẫn sẽ giữ nguyên không tác động vì nó nằm trong nguyên tắc thế giới này, thưa ngài"
Ý đây chỉ những nhân vật mấu chốt sẽ không bị ngoại giới xuyên vào.
Nhưng theo phỏng đoán Thu Nguyệt Minh lại thấy rất không hợp lệ.
Theo nàng thì nữ nhân kia có thể là nữ chủ nói chính xác hơn là một trong những nữ chủ, Cẩn Hạ Thần trong nguyên tác nhắc đến vào thời điểm nàng ấy tìm đường trở về tộc từng đi qua một đoạn không gian hư huyễn.
Thu Nguyệt Minh tự nhận sai sót khi bỏ qua vấn đề này.
Cốt truyện chỉ mới bắt đầu tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đấy.
Cẩn Hạ Thần tại sao lại là nữ chủ trong cuốn tiểu thuyết này trong khi sớm đã bỏ mạng.
Cái chết của nàng trực tiếp khẳng định sự trưởng thành của Vũ Hạo Thiên, không phủ nhận hắn cũng yêu nàng như mạng nhưng vì thứ gọi là sức mạnh và địa vị.
Cuối cùng hắn từ bỏ nàng.
Tính cách Cẩn Hạ Thần được miêu tả dịu dàng đối nhân xử thế cũng là ấm áp.
Đây cũng là vấn đề lớn, từ khi tiếp xúc ngắn ngủi Thu Nguyệt Minh không nghĩ vậy người kia khác xa hoàn toàn, nếu lấy ví dụ Sở Nhan vẫn như trong nguyên tác ngạo mạn không xem ai ra gì, Vũ Hạo Thiên vẫn một bộ dạnh nam thần không nhiễm khói lửa tâm sâu khôn lường thì người kia lại một trời một vực với miêu tả.
Vầng sáng ấm áp bao phủ toàn bộ cơ thể Thu Nguyệt Minh, cơn gió nhẹ lướt thổi mái tóc dài mềm mại tung bay, kế hợp với khung cảnh thập phần mỹ làm nàng như đang đắm chìm trong mộng cảnh tốt đẹp.
Sở Nhan vừa lúc tỉnh lại thấy được cảnh này liền ngây người, cô biết Nguyệt Minh rất xinh đẹp, có thể nói là kinh diễm nhưng lúc nào nàng cũng lạnh nhạt làm người xa lánh.
Cô tò mò phần nhiều là rất hứng thú, nếu người này có nhiều cảm xúc hơn thì thật là cảnh đẹp ý vui vì vậy luôn tìm mọi cách theo đuôi nàng.
Kết quả thì thật không may nàng chẳng những không cảm nhận còn chẳng thèm để ý đến.
Từ nhỏ cô luôn một mình, phụ thân muốn cô tài giỏi như ông ấy nhưng thể chất không cho phép chỉ có thể nhờ vào đan dược trị liệu rất may mắn cho cô vì đã trị khỏi.
Cũng từ đó biểu ca Hạo Thiên người cất công không ngại gần xa tìm thuốc cho cô đã trở thành người cô tâm tâm niệm niệm.
Nhưng xung quanh hắn luôn đầy ông bướm bay lượn không còn cách nào khác cô đành dùng mọi thủ đoạn để lôi kéo tình cảm của người kia.
Cô không có bằng hữu những người kia chỉ nhìn vào gia thế sau lưng cô đều ấy gián tiếp góp phần tạo nên tính cách ngạo mạn của cô bây giờ.
Chỉ có người đứng trước mắt là luôn không để tâm mọi thứ mà trò chuyện cùng cô, mặc dù thường nàng sẽ im lặng nhưng biểu hiện của nàng mang cho người khác cảm giác nàng đang rất lắng nghe.
Thu Nguyệt Minh đang chình đắm trong dòng suy nghĩ nhìn vào khoảng không phía xa cảm giác được không thích hợp ngoái đầu lại nhìn thì thấy Sở Nhan không biết lúc nào đã tỉnh ánh mắt như sao in lên người nàng.
Đưa tay lên sờ mặt hình như không có gì khác thường.
- " nhìn đủ chưa "
Nghe được giọng điệu hờ hững của đối phương Sở Nhan định thần quay về trạng thái ban đầu.
- " ta là nhìn phong cảnh.
"
" Ta đâu có nói ngươi nhìn thứ khác.
"
Ngươi giải thích làm gì...!Thu Nguyệt Minh không