Quản gia thấy anh ta quả thật rất gấp, không giống như nói dối, sau khi hơi lưỡng lự thì gật đầu: “Vậy được rồi, cậu chờ một lát”
Quản gia đóng cửa lại, lên tầng tìm Trình Minh Viễn.
Trình Minh Viễn đang gọi điện thoại, nghe thấy lời nói của quản gia, nhíu mày: “Có người tìm tôi? Ai vậy?”
“Tôi cũng không biết, nhưng thoạt nhìn thân phận của anh ta rất cao, lái một chiếc xe sang trọng, mặc áo sơ mi hoa…”
Áo sơ mi hoa?
Khóe miệng Trình Minh Viễn giật giật, trong đầu lập tức xuất hiện một bóng hình.
“Tôi biết là người nào rồi, anh ta đang ở đâu?” Trình Minh Viễn hỏi.
Quản gia trả lời: “Ở bên ngoài.”
“Mời anh ta vào đi, tôi lập tức xuống †ầng” Trình Minh Viễn phân phó.
Quản gia đáp lại một tiếng rồi đi xuống.
Trình Minh Viễn lại cầm điện thoại di động lên, nói với người bên kia điện thoại vài câu, sau đó cúp máy, đóng cửa phòng đi xuống tầng.
Cũng không biết Lục Khởi đột nhiên tìm anh ta là có chuyện gì.
“Lục Khởi” Trình Minh Viễn đi xuống dưới tầng, nhìn thấy Lục Khởi ngồi trên ghế sofa, vuốt tóc hỏi: “Anh có chuyện gì mà đến tận nhà tìm tôi”
Lục Khởi đặt ly cafe trên tay xuống, đứng lên đi qua bàn trà, nổi giận đùng đùng đi về phía Trình Minh Viễn.
Đi đến trước mặt Trình Minh Viễn, anh †a giơ tay tóm lấy cà vạt của Trình Minh Viễn, lớn tiếng hỏi: “Người kia đâu?”
Trình Minh Viễn mờ mịt: “Ai cơ?”
“Chính