Sau đó Trần Đại Long tự nhìn lại bàn tay đang bắt Kiếm Ấn.
"Trâu bò, vừa rồi tôi tưởng tượng, tự thấy mình bắt qua quỷ! Tôi ngược lại không hề sợ hãi, dễ dàng thu thập bọn chúng, đó là tương lai của tôi hả?"
"Anh cứ bình tĩnh đi, tự coi mình đã bao nhiêu tuổi rồi?" Lý An Đăng cười nhạt, vừa rồi trong tiềm thức của Trần Đại Long có cảm giác như mình là thuật sĩ, bắt một cái Kiếm Ấn.
Thật ra đó là quá khứ Lý An Đăng.
Hắn thổi tắt nến, đi đến thu dọn kính bát quái.
"Tôi chỉ mở thức thần cho anh, nhưng việc anh có tiếp nhận được đạo pháp hay không là do anh! Việc học không phải ngày một ngày hai!"
Trần Đại Long liên tiếp gật đầu.
"Tôi biết, tôi sẽ cố gắng!"
Nếu như được một phần như Lý An Đăng, cậu chỉ mong số tiền kiếm được cũng chỉ một phần.
Một phần thôi đủ cho cậu có cuộc sống muôn màu muốn vẻ, nghĩ đến đây hai con mắt cậu đều có dấu $.
Sau đó cậu cười nói.
"Trâu bò, lúc nãy thức thần gì của tôi là thế nào?"
Lý An Đăng nhớ lại nói.
"Tôi không lầm đó là Hoàng Cân Lực Sĩ!"
"Hoàng Cân Lực Sĩ?" Trần Đại Long cảm thấy tự áp lực dữ vậy trời.
"Nhất định là lợi hại!"
"Không sai! Nhưng Hoàng Cân Lực Sĩ của anh còn non lắm, muốn phát huy hết công hiệu phải cố gắng luyện tập! Còn nữa, sau này anh là đệ tử của tôi!"
Trần Đại Long nhận ra, gãi đầu cười hề hề.
"Biết, sau này gọi anh là sư phụ!"
"Haiz, tôi đùa, tôi cũng không thích gọi như vậy, cứ nói chuyện như bình thường!" Lý An Đăng tiếp tục cắp bình rượu, nhảy lên mộ ngồi, nốc một hơi.
"Trâu bò, thức thần tôi tên Hoàng Cân Lực Sĩ, vậy thức thần của anh là gì?" Trần Đại Long nói, Lý An Đăng giỏi như vậy, cậu nghĩ là thức thần còn lợi hại hơn, còn ngầu hơn.
"Không biết!" Lý An Đăng nói ngắn gọn.
"Không biết, sao lại như vậy? Anh không mở thức thần sao?"
"Không mở được!" Lý An Đăng tiếp tục uống rượu.
Sư phụ hắn nói thức thần của hắn chứa đựng thiên cơ, đến một thời điểm cần thiết, chính sư phụ sẽ mở cho hắn.
Còn nếu hắn mở sớm, e là bách quỷ đến tìm hắn, hắn sống không thọ.
Điểm này hắn mù tịt, sư phụ không có nhắc đến nhiều, hắn không biết vì sao lại như vậy.
"Thôi đừng nói chuyện đó!" Lý An Đăng lục trong ba lô, lấy ra một quyển sách dày nửa ngón tay, giao cho Trần Đại Long.
"Đây là phù chú toàn tập của tôi, anh từ từ đọc đi!"
"Không ngờ chữ lại quá rõ ràng! Tôi còn tưởng sẽ khó đọc!" Trần Đại Long lật lật mấy trang đầu xem thử.
Lý An Đăng nói.
"Quyển của sư phụ tôi anh sẽ nhìn không ra! Đây là tôi chỉnh sửa lại, dùng máy tính in."
Trần Đại Long hoài nghi nhin qua.
"Anh biết sử dụng máy tính?"
"Đương nhiên không, tôi nhờ người ta đánh máy!"
Trần Đại Long gật đầu, tiếp tục xem trong sách, lại nói.
"Anh nhờ người khác, không sợ họ ăn cắp nghề hả?"
"Ha ha, trong sách vẫn còn khiếm khuyết, anh cứ đọc tạm đi!"
Trần Đại Long nằm đọc một hồi, nhàm chán quá, chữ đánh xuống hoa mắt, quyển sách mở rơi úp xuống mặt.
Lý An Đăng vẫn còn chưa ngủ, lấy hồ lô Địa Tàng, đem Tô Khả Ái bên trong phóng thích ra ngoài.
"Đại sư, có gì căn dặn?" Tô Khả Ái cung kính nói.
"Không có gì để dặn, cho cô!" Lý An Đăng mở hộp bánh bao đặt trên mộ, thắp một nén nhang.
"Là bánh bao, cảm ơn đại sư!"
Lý An Đăng uống hết bình rượu mới chịu ngã lưng xuống nằm ngủ.
Lại một đêm yên tĩnh trôi qua...!
Tờ mờ sáng, Lý An Đăng là người thức giấc trước, một bên Trần Đại Long vẫn giữ nguyên tư thế.
Lý An Đăng chưa vội mở cổng, đi rửa mặt, theo thói quen đi dạo một vòng.
Sau khi tham lam hít thở bầu không khí, Lý An Đăng lấy điện thoại liên lạc Ngô Như Cầm.
Đại khái hắn muốn Ngô Như Cầm cho đóng cửa nghĩa địa một thời gian, đợi đến khi nào hắn gọi thì mở cửa lại.
Ngô Như Cầm cho biết, nghĩa địa không phải do cô toàn quyền kiểm soát, nhưng nếu hắn muốn vẫn được.
Cô sẽ liên hệ bên chính phủ, lấy lý do tu trang lại nghĩa địa, đóng cửa mấy ngày không vấn đề.
Lý An Đăng cảm ơn trước, để lại một câu.
"Sau ba ngày, nếu không thấy tôi gọi, giúp tôi thiêu hủy nghĩa địa!"
Bên kia Ngô Như Cầm hoảng hốt.
"Cậu Đăng, có chuyện gì từ từ nói! Nếu có chuyện lớn, cậu không cần phải