Đoạn thời gian trước nàng để Bạch Vô Trần giúp nàng làm một chuyện thật ra chính là dựa theo phương án nàng đưa ra, thiết lập một tổ chức dân gian của dân lưu lạc vùng Minh Đông, tổ chức này gần giống với Cái Bang, để cho các lưu dân ở đây liên kết thành một nhóm, khoảng thời gian trước Bạch Vô Trần đã triệu tập mọi người đâu vào đấy, hắn chọn một số người cường tráng có tiềm lực tiến hành bồi dưỡng, lúc này tổ chức lưu dân đã bí mật lớn mạnh, tuy rằng hiện tại thực lực còn chưa cao, nhưng điều tra tin tức vậy là đủ rồi.
Tổ chức lưu dân này gọi Tác Xích, mọi người trong nội bộ tuy chưa từng thấy qua Chân Linh, nhưng chỉ cần đưa ra Xích lệnh, bọn họ sẽ biết ai là chính chủ của mình.
Xích lệnh này là lúc trước Chân Linh lén tạo ra, nàng tính sau khi rời khỏi vương phủ, sẽ âm thầm chuẩn bị tất cả, tổ chức trong dân gian này vừa mới bắt đầu, đợi nàng có thời gian rảnh, sẽ lựa chọn một nhóm người ra bồi dưỡng thành chiến tướng trên phương diện quân sự, lại chọn thêm một nhóm người, bồi dưỡng thành tinh anh ở phương diện buôn bán, một thời gian sau, Tác Xích sẽ dần dần lớn mạnh. Mà những người dân lưu lạc này, cũng có chỗ ở ổn định, không cần lại phải trôi giạt khắp nơi.
Điều này chính là, nhất cử lưỡng tiện.
Thân ảnh Chân Linh, nhanh chóng xuất hiện tại miếu cổ Thành Tây cách rất xa kinh đô Tấn Nam Vương triều.
Đây là một toà miếu cổ hoang vu đã sụp đổ rất lâu rồi, từ vài thập niên về trước đã không có người tới đây, hiện giờ ở bên trong đều là người dân chạy nạn từ vùng Minh Đông lưu lạc tới đây.
Đối với việc đoàn người chạy nạn quần tụ như thế, quan phủ trong kinh cũng không bày tỏ thái độ gì, ở trong mắt bọn họ, đoàn người lưu lạc này có hoàn cảnh không may, đối với an nguy của kinh thành không có chút ảnh hưởng nào.
Nhưng lại không có ai biết, chính những người dân lưu lạc này, thật ra đã sớm là một bang phái có tổ chức.
Chân Linh vận bạch y chậm rãi đáp xuống trước khu miếu đổ nát. Lưu dân canh giữ trước cửa nghe thấy có người xông tới, không khỏi hét lớn. "Ngươi là ai? Nơi này là nơi dân chạy nạn chúng ta sống, không phải nơi một cô nương nên tới."
Hai mắt lưu dân kia hiện ra tinh quang, vừa nhìn đã biết là người có đầu óc, lúc này hắn thấy Chân Linh tuy là nữ tử, nhưng toàn thân lại phát ra một cỗ khí phách, khuôn mặt tuy đeo mặt nạ bạch ngọc, lại có một cỗ khí chất cao quý toát ra khiến người ta không dám nhìn thẳng vào, nhất là đôi mắt của nàng, một đôi mắt so với ánh sáng bạc ban ngày chói mắt hơn, lúc này vẫn không động đậy nhìn hắn, khiến cho đáy lòng hắn sinh ra sợ hãi.
Nữ tử như vậy, nhất định không đơn giản, cho nên hắn giả thành bộ dáng thường ngày của dân tị nạn, muốn để cho Chân Linh chán ghét mà rơi đi.
Nhưng lại ngoài dự kiến của người đó, Chân Linh không chỉ không đi mà ngược lại còn cười hướng miếu đổ nát đi tới.
"Cô nương, mời ngươi dừng bước, bên trong có rất nhiều người bị ôn dịch, nếu cô nương không muốn bị lây bệnh, mau rời đi đi." Người nọ thấy Chân Linh vẫn không động đậy, không khỏi đưa ra đòn sát thủ.
Chiêu ôn dịch này, đã thử nghiệm trăm lần, không có người nào nghe có ôn dịch mà không chạy.
Chân Linh cười ảm đạm, lắc mình đi vào.
Người này hoàn toàn hết chỗ để nói rồi, sắc mặt khẽ biến, nôn nóng chạy tới trước mặt Chân Linh, trước mặt nàng đánh ra một chưởng, tư thế đó, vừa thấy đã biết là có luyện võ.
Chân Linh thấy người đó ra tay, đôi mắt dưới mặt nạ hiện lên một chút vui mừng. Nàng nói: "Ngươi tên là gì?" Tên này có nội tâm bình tĩnh, chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, sau này nhất định là một người có năng lực.
"Không thể trả lời." Người kia thấy Chân Linh thoải mái thoát khỏi một chưởng kia, lại ra thêm một quyền nữa.
Chân Linh thoải mái nghiêng người tránh khỏi, thủ pháp cực nhanh, cực lỳ quỷ dị.
Người kia thấy vậy sắc mặt nhanh chóng hoảng sợ chấn động, trong lòng thầm nghĩ. Thân pháp thật nhanh, chiêu thức thật quỷ dị.
Vừa rồi Chân Linh sử dụng chính là chiêu thức võ công cổ học ở hiện đại, đã được đúc kết từ tinh hoa võ học năm ngàn năm, đương nhiên không phải loại võ công bình thường có thể so sánh được.
Lúc này nàng nhìn người kia, không muốn lãng phí nhiều thời gian hơn nữa, vì thế sau một