Từ Trường Khanh đang hết sức chăm chú quan sát chúng sư đệ luyện tập, một lúc sau, có lẽ cảm thấy được động tĩnh bên này, nghe được tiếng bước chân của Thường Dận và Cảnh Thiên, y chậm rãi quay người lại.
Cảnh Thiên nhìn thấy khuôn mặt của y.
Dưới ánh trăng.
Thanh mâu đạm như yên thủy, nhìn một hồi lâu, tâm thần liền mê ly.
Giờ khắc này, dẫu không phải là thu thủy trường thiên, thì cũng là ngân hà lưu động.
Tim Cảnh Thiên như ngừng đập, phút chốc như bị hút hết tâm thần. Thường Dận nhìn Cảnh Thiên thất hồn lạc phách, lo lắng hỏi: “Cảnh huynh, Cảnh huynh đệ! Huynh làm sao vậy?”. Cảnh Thiên “A” một tiếng, cuống quít nói, “Không có gì, không có gì! Trận pháp này lợi hại quá, ta nhìn đến xuất thần thôi!”.
Toàn thân nhuộm đầy ánh trăng, Từ Trường Khanh chậm rãi đi tới, mỉm cười nhàn nhạt: “Cảnh huynh đệ! Hôm nay huynh nhất định mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm chúng ta còn phải dậy sớm luyện công!”.
Cảnh Thiên nhớ ra, từ ngày mai trở đi, Đậu Phụ Trắng sẽ giám sắt hắn luyện tập.
Ngẩng đầu nhìn lên, trăng đã qua giữa trời, gió đêm thổi từng đợt lạnh lẽo, nhưng không hiểu sao lòng hắn lại ấm áp vô cùng, không cảm thấy khó chịu chút nào hết. Thục Sơn không giống với những nơi khác, khi ở chỗ này sẽ cảm thấy rất thoải mái. Lúc Cảnh Thiên chui vào ổ chăn ấm áp, trong đầu mơ hồ có một ý niệm. Trăng đêm nay rất đẹp, Từ Trường Khanh đêm nay, ừm, cũng rất ôn nhu.
Nhưng mà, huyễn cảnh tốt đẹp chẳng duy trì được bao lâu, đã bị hiện thực tàn khốc phá vỡ.
Sáng sớm, chim ríu rít bên cửa sổ, gần như cùng một lúc, âm thanh quen thuộc cũng lảng vảng bên tai: “Dậy đi!”.
“Ồn muốn chết! Cút đi!”.
“Thức dậy luyện công!”.
“Mậu Mậu, đệ còn quấy rầy ta ngủ, ta sẽ biến đệ thành cái đầu heo!”.
“A” – Một tiếng thét thảm thiết vang lên, theo sau đó, tấm chăn bị quẳng sang một bên, cảm giác lạnh lẽo thấu xương ùa vào, Cảnh Thiên giật mình nhảy bật dậy: “Mậu Mậu chết tiệt, đệ…”.
“Chào buổi sáng!”. Bên giường là Từ Trường Khanh thần thanh khí sảng, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, giọng nói ấm áp như gió xuân đúng lúc vang lên: “Cảnh huynh đệ! Đừng quên, hôm nay là ngày luyện công đầu tiên của chúng ta, vì hành trình ngàn dặm sắp tới!”.
Cảnh Thiên ôm chặt lấy chăn, như người chết đuối quơ lấy cái phao cứu mạng, giọng nói run run mang theo ý cầu xin năn nỉ: “Để ta ngủ thêm nửa canh giờ nữa được không?”.
Từ Trường Khanh bình tĩnh mỉm cười, giọng nói ngọt ngào như xuân phong tháng ba quật vào mặt: “Có thể! Cảnh huynh đệ là khách quý của Thục Sơn, sao ta có thể làm khó dễ huynh chứ!”. Cảnh Thiên trong bụng mừng thầm nghĩ, thì ra Đậu Phụ Trắng đối đãi với ta khác biệt so với người ngoài. Nhưng mà một giây sau, Cảnh Thiên ngay cả khóc cũng khóc không nổi, bởi vì Từ Trường Khanh đã quay đầu dặn lại một câu: “Thủ Trung Thủ Nghĩa, hai đệ ôm chăn của Cảnh huynh đệ ra ngoài, đổi lại ruột chăn dày một chút, tối nay mang trở lại đây!”.
Một hồi giằng co tranh đoạt cái chăn, cuối cùng Cảnh Thiên nản chí chịu thua.
Đối diện với tia nắng ban mai, Từ Trường Khanh bước đi thản nhiên điềm đạm, Cảnh Thiên uất ức gào thét trong lòng:
“Từ Trường Khanh! Huynh là cố ý! Cố ý!!!”.
Mười bốn tháng Giêng.
Vào giữa mùa đông lạnh giá này, trên đỉnh Cửu Thiên cao ngất lạnh lẽo này.
Du Châu Cảnh Thiên.
Phải tiếp nhận thân phận mới của hắn.
Đệ tử trên danh nghĩa của Thục Sơn, kiêm một trong Ngũ Hành tôn giả Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ tương lai.
Trước Vô Cực Các, Cảnh Thiên đi tới trước mặt kẻ đang chăm chú luyện kiếm Từ Trường Khanh, ấp úng nửa ngày vẫn không phun được ra hai chữ kia. Từ Trường Khanh dừng lại, mỉm cười hiền hòa chủ động bắt chuyện: “Không ngủ được sao?”.
Cảnh Thiên cụt hứng cúi đầu, yên lặng không nói đóng vai con chim cút, lòng lại tức giận mắng: “Huynh sai tiểu đậu phụ lấy chăn của ta đi, bảo ta ngủ kiểu gì?”.
Từ Trường Khanh không nghe thấy lời oán thầm của Cảnh Thiên, thu kiếm vào vỏ, vươn tay nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của hắn, khẽ nhíu mày: “Huynh lạnh lắm hả?”. Năm ngón tay của y dài nhỏ trắng nõn, phỏng chừng vừa mới hoạt động thật lâu xong, lòng bàn tay vô cùng ấm áp, lòng Cảnh Thiên tự nhiên ấm lại, bao nhiêu bất mãn khi nãy không biết theo gió bay đâu.
Hắn đứng gần quan sát Từ Trường Khanh, làn mi dài, đôi môi mỏng, dáng vẻ anh tuấn, đường nét phân minh. Ngũ quan như vậy, tuyệt đối không phải loại ôn nhu của nữ tử, nhưng vẫn có cảm giác rằng y rất đẹp. Hắn ngẩn ngơ một hồi, đáy mắt dạt dào thủy sắc này, có thể khiến người ta bất tri bất giác mà sa vào trong đó, giãy dụa đến mấy cũng không thể thoát ra.
“Cảnh huynh đệ!”.
Cảnh Thiên giật mình tỉnh lại, mặt nhất thời nóng ran, thầm nghĩ, con mẹ nó ta gặp quỷ rồi, không dung ở chỗ này nhộn nhạo xuân tâm với một nam tử khác. Tuy rằng lão tử đến tuổi thành thân lâu rồi, nhưng trong người tuyệt đối không có gì bất mãn, sao có thể tùy tiện suy nghĩ vẩn vơ với một tên cùng giới chứ. Nhất định là gần đây phát sinh quá nhiều chuyện quái đản, khiến cho đầu óc mình xuất hiện ảo giác không bình thường.
Nhất định là như vậy!
Từ Trường Khanh chưa nhận ra điểm bất thường của Cảnh Thiên, trái lại ân cần giáo dục: “Huynh đây là bởi vì dương khí không đủ, máu huyết không thông, chỉ cần huynh kiên trì mỗi ngày luyện công đả thông đại tiểu Chu Thiên, kinh mạch tự nhiên tuần hoàn, nội lực sinh sôi, tay chân sẽ không còn lạnh thế này nữa…”. Cảnh Thiên ngây ngốc nhìn cái miệng y mở ra khép lại, không nghe rõ được nội dung đoạn sau, bởi vì trong đầu hắn đang cay cú chửi đi chửi lại: “Ngươi