Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Ma dẫn huyết chú


trước sau

Ma cung, vừa rồi còn giống như Bàn Cổ khai thiên sấm sét rợp trời, cảnh trí hỗn loạn, nay đã trở về như cũ, vạn vật trùng sinh.

Trong thạch thất không một tiếng người, đến không khí cũng không lay động, bỗng nhiên phát ra một tiếng thở mạnh.

“Ba!” Âm thanh giòn tan vang lên.

Mị Cơ bị Trùng Lâu đánh cho một chưởng bật ra xa, loạng choạng ngã trên mặt đất, “Ngài làm gì vậy? Thật sự chán ghét ta đến thế? Hay là bất mãn vừa rồi ta cho ngài công lực?” Thân thể nàng phủ phục trên mặt đất, không đứng dậy, nhưng nhãn thần đột nhiên âm hàn không gì sánh nổi, ngữ khí cũng trở nên ác độc vô cùng: “Vừa rồi, nếu không phải ngài quỳ trên mặt đất… giống như cẩu… cầu xin ta cứu vớt ngài… linh hồn của ngài…”

“Cút!”

“Qua cầu rút ván!”

Trùng Lâu đột nhiên xoay người lại, con ngươi đen thăm thẳm nhìn thẳng vào nàng, từ lồng ngực phát ra hai chữ: “Cút xéo!”

Mị Cơ cũng không giãy dụa, gương mặt tái nhợt hiện lên biểu tình đáng sợ, không phải phẫn nộ, mà là trào phúng, vô cùng quỷ dị: “Ngài sẽ đến cầu ta! Rất nhanh thôi!”

“Khê Phong! Ném thứ dơ bẩn này ra ngoài!”

“Ha ha! Trùng Lâu! Lãnh huyết Ma Tôn, thứ ngài muốn tìm vĩnh viễn tìm không ra đâu.” Ngay tại giây phút đại môn đóng lại, nàng nở một nụ cười băng lãnh, con ngươi oán độc, phảng phất như lời nguyền rủa vô thanh.

Trong Ma cung, Trùng Lâu chậm rãi khép hờ đôi mắt: “Khê Phong! Ngươi trước sau không nói, là nghi ngờ việc ta làm?” “Khê Phong không dám!” Thanh âm khàn khàn lạnh lẽo vang lên, quanh quẩn trong đại điện tĩnh mịch: “Khê Phong chỉ là đang nghĩ, Ma Tôn lần này bình yên vượt qua “Ngũ Lôi chi kỳ”, chẳng lẽ thực sự như Mị Cơ nói… nếu Mị Cơ trở thành dẫn đạo chi thần của Ma Tôn… Ma Tôn không nên đánh đuổi nàng… bằng không…”

“Thứ ma vật hèn hạ đó không xứng ở lại bên người ta, cũng không thể ở lại ma cung. Hơn nữa, chuyện lần này…”, ngữ khí đột nhiên ngưng lại. Khê Phong cả kinh, sau đó một khắc, không khí trước mắt khẽ động, một đạo chưởng lực sắc bén phá không mà đến, hắn nghiêng người, chưởng xuất ra như gió, hắn khổ sở lắm mới tránh được.

“Ngươi xem kỹ cho ta, đây là cái gì?”

Khê Phong nhìn lướt qua, liền cung kính quay về chỗ cũ: “Hồi bẩm Ma Tôn, là vật của nhân gian. Thế nhưng, trong Ma cung thế nào lại xuất hiện thứ này…”

“Vừa rồi trong thạch thất, ta tựa hồ tiến nhập cảnh giới Phá Toái Hư Không trong truyền thuyết, ma dẫn huyết chú xuất hiện, nhưng tuyệt không phải Mị Cơ!”

Khê Phong cứng họng, miễn cưỡng nói: “Không phải Mị Cơ thì có thể là ai?” Trùng Lâu đột nhiên đứng dậy: “Ta sẽ biết!” Hắn đứng ở thềm đá, hắc bào thật nặng, lẳng lặng nhìn bốn phía xung quanh, “Ta nhất định sẽ tìm ra người này!”

Trong nháy mắt, Khuê Phong đột nhiên có một loại ảo giác, hắn phát hiện, Trùng Lâu ngàn năm qua ánh mắt vẫn thờ ơ lạnh lẽo, hôm nay lại có một tia cảm tình phức tạp… loại cảm tình không nên tồn tại ở Ma giới chí tôn. Đó là thứ thuộc về nhân loại tầm thường.

Ma giới chí tôn chân chính.

Chỉ có thể.

Như mặt trời uy nghiêm, như rồng thiêng một cõi.

Tại một nơi thần bí, Từ Trường Khanh và Cảnh Thiên yên lặng không nói gì, từng bước từng bước đi tới, sự trầm mặc của Từ Trường Khanh khiến Cảnh Thiên có điểm chột dạ, hắn không biết vị Thục Sơn chưởng môn tương lai này tại sao lại dùng ánh mắt lạnh lẽo ấy nhìn hắn.

Cuối cùng, Từ Trường Khanh chủ động nói: “Huynh thật không biết đây là nơi nào?”

“Ngươi biết sao?”

“Trong Sơn Hải Kinh có ghi chép, ở nơi đất hoang, có ngọn núi nhưng không giống núi, tên gọi Bất Chu Sơn, có hai con thần thú trấn thủ, có nước nhưng không giống nước, phía Tây là ngọn núi ẩm, phía Đông là ngọn núi khô, chính là vùng đất của Vũ Công Cộng Công ngày trước, có một loại chim, tên gọi cuồng điểu…”

“Bất Chu Sơn? Chính là Bất Chu Sơn đã bị Cộng Công phá hủy trong truyền thuyết?”

“Phải! Ngày đó Cộng Công cùng Chuyên Húc tranh đế, giận dữ hủy Bất Chu Sơn, trụ trời mất, thiên địa tuyệt. Trời đổ về Tây Bắc, đất trũng xuống Đông Nam…”

Cảnh Thiên hỏi ngược lại: “Ngươi làm sao biết được đây là Bất Chu Sơn mà Sơn Hải Kinh ghi chép?” Lời vừa nói hắn liền hận không thể đem đầu lưỡi của mình nuốt xuống, bởi vì hắn nhìn thấy bên đường có một tảng đá lớn, trên tảng đá khắc lù lù hai chữ “Bất Chu”, một chú chim ngũ sắc đậu lại trên tảng đá, nhìn chằm chằm hai vị khách không mời. Cảnh Thiên quan sát chim ngũ sắc, thật mỹ lệ, cái mào trên đầu nó tựa như cái mũ, lông mao lấp lánh ánh sáng tựa bảo thạch ngàn năm. Hắn vui vẻ vươn tay ra định xoa đầu con chim.

Thật may Từ Trường Khanh kịp

cảnh báo: “Huynh cẩn thận con chim này, nó mặc dù đẹp mắt, nhưng có thể phun ra khói xanh cực độc làm người hôn mê, hôm qua chúng ta đụng phải làn khói ngũ sắc, không chừng là do con chim này…” Nói đến đây bỗng nhiên âm thanh ngừng lại, tựa như có điểm không được tự nhiên.

Cảnh Thiên cũng không chú ý đến điểm bất thường này, hắn nghĩ đến Tuyết Kiến tiểu thư của Đường Gia Bảo, nhân tiện nhận xét: “Quả nhiên nữ nhân càng đẹp càng đanh đá, chim càng đẹp càng không dễ trêu vào.” Quay đầu suy nghĩ một lát lại nói, “Con chim này nếu mang về cho Đường gia làm sủng vật quả thích hợp vô cùng.”

Từ Trường Khanh bất động thanh sắc, thản nhiên nói: “Huynh muốn đem chim này về cho Đường cô nương làm sủng vật không phải không có cách, chỉ cần bỏ cái mào trên đầu nó ra, nó sẽ mất đi cơ năng phóng độc, trở thành con chim bình thường, đến lúc đó huynh có thể làm hài lòng Đường cô nương rồi.”

“Thử xem sao!” Cảnh Thiên cẩn thận ôm rồi rút mào trên đầu con chim ra, miệng hướng Từ Trường Khanh khen ngợi không ngớt. Cũng không biết vị Thục Sơn đệ tử này mỗi ngày ngoài khắc khổ luyện công, còn phải đọc bao nhiêu bách gia điển cố, ngay cả ngọn Bất Chu Sơn kỳ lạ trước mặt, y cũng nói trôi chảy như trong lòng bàn tay, tựa như nơi này cùng với cảnh vật ở nhà không có gì khác biệt.

Dọc theo sơn đạo đi nửa canh giờ, trời dần tối hơn, một lúc sau thì không còn bất cứ tia sáng nào.

Cảnh Thiên có điểm hốt hoảng, hắn nói, chỗ này chắc chắn có điểm kỳ quái, từ khi chúng ta rơi vào sơn cốc đến giờ đã quá mười hai canh giờ từ lâu, sắc trời vẫn không hề có một tia ánh sáng? Lẽ nào ở đây vĩnh viễn là đêm tối hay sao? Từ Trường Khanh tâm trạng trầm xuống, mơ hồ nghĩ tới một người, trong đầu hiện lên một ý niệm, nhưng không hề nói ra.

Lại thêm một canh giờ, Cảnh Thiên bắt đầu oán giận: “Giá như không mang theo con chim nặng chịch thì không mệt đến thế này, thôi thì phóng sinh nó!” Từ Trường Khanh lắc đầu: “Huynh đã rút mào độc trên đầu nó ra, độc tính là thứ bảo vệ, giúp nó sinh tồn, lúc này buông tay khác nào bắt nó đi vào chỗ chết.” Lời nói này mang theo sắc thái ảm đạm, dường như còn có cả phẫn uất, lại có cả bi thương, “Nếu không ngay từ đầu đừng trêu trọc nó, một khi đã trêu chọc rồi, thì phải chiếu cố nó thật chu toàn.”

Cảnh Thiên nghe vậy cực kỳ đau đầu, nghe ngữ khí Từ Trường Khanh có điểm không hài lòng, lại nghĩ không ra mình chọc giận Thục Sơn đại đệ tử ở đâu. Không được, phải giáo huấn lại tên này một phen, hắn liền nói: “Ngươi không phải có một chiếc nhẫn Tu Di sao? Nghe nói bảo bối đó một nửa đệ tử Thục Sơn đều mang theo xuống núi, không bằng ngươi từ bi hỉ xả tặng cho con chim này đi. Nếu không, ngươi cho nó ở tạm hồ lô thu yêu của ngươi cũng được.”

Từ Trường Khanh bước chậm lại, liếc mắt nhìn Cảnh Thiên, nhãn thần thâm sâu, lộ ra một điểm băn khoăn suy xét. Cảnh Thiên như tỉnh ngộ: “Phải rồi, ta quên mất, ngươi chẳng phải có hồ lô thu yêu sao, cho chim ngũ sắc vào, biết không chừng lúc ra lại thành chim…” Hắn không nói tiếp nữa, bởi vì đối phương không nói hai lời, hữu chưởng tạo thành một điệu bộ thủ thế kỳ lạ, lòng bàn tay một làn khói trắng mơ hồ phát ra, bao phủ lấy toàn thân chim ngũ sắc. Ngón tay Từ Trường Khanh thon dài, chiêu thức cũng trở nên ưu nhã. Cảnh Thiên nhìn đến đờ ra, lòng không khỏi cảm khái, quả nhiên không hổ là Thục Sơn đại hiệp, ngươi xem, tư thế làm phép thuật này so với đạo sĩ tụng kinh siêu độ thông thường đẹp hơn nhiều lắm.

Hai người lại tiếp tục đi. Cảnh Thiên nhìn Từ Trường Khanh tay áo phiêu phiêu, chân không chạm đất, không nhịn được nói, “Từ đại hiệp ngươi giận sao? Ngươi giận thì cứ việc nói thẳng…”

“Ta không có!”

“Người không có? Ngươi nhìn lại mình xem, sắc mặt khó chịu đến trắng bệch, ngươi nếu giận ta thật, ta nhận lỗi với ngươi, nếu không được thì lấy ba trăm lạng bạc tiền lương của ta trừ đi năm lượng, tặng cho Từ đạo trưởng làm pháp sự được chưa…”

Cảnh Thiên xin lỗi kiểu này, sắc mặt Từ Trường Khanh còn trắng hơn. Cảnh Thiên nhìn đôi mắt đối phương, lòng càng bất an, thậm chí lờ mờ có dự cảm xấu. Hắn nhìn bóng lưng Từ Trường Khanh bước đi, khẽ “hừ” một tiếng, thầm nghĩ nhất định kiếp trước thiếu của ngươi tám trăm văn tiền, nếu không tại sao kiếp này từ khi gặp phải ngươi, lúc nào ta cũng lo được lo mất, lòng dạ hốt hoảng.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện