Ma cung, vừa rồi còn giống như Bàn Cổ khai thiên sấm sét rợp trời, cảnh trí hỗn loạn, nay đã trở về như cũ, vạn vật trùng sinh.
Trong thạch thất không một tiếng người, đến không khí cũng không lay động, bỗng nhiên phát ra một tiếng thở mạnh.
“Ba!” Âm thanh giòn tan vang lên.
Mị Cơ bị Trùng Lâu đánh cho một chưởng bật ra xa, loạng choạng ngã trên mặt đất, “Ngài làm gì vậy? Thật sự chán ghét ta đến thế? Hay là bất mãn vừa rồi ta cho ngài công lực?” Thân thể nàng phủ phục trên mặt đất, không đứng dậy, nhưng nhãn thần đột nhiên âm hàn không gì sánh nổi, ngữ khí cũng trở nên ác độc vô cùng: “Vừa rồi, nếu không phải ngài quỳ trên mặt đất… giống như cẩu… cầu xin ta cứu vớt ngài… linh hồn của ngài…”
“Cút!”
“Qua cầu rút ván!”
Trùng Lâu đột nhiên xoay người lại, con ngươi đen thăm thẳm nhìn thẳng vào nàng, từ lồng ngực phát ra hai chữ: “Cút xéo!”
Mị Cơ cũng không giãy dụa, gương mặt tái nhợt hiện lên biểu tình đáng sợ, không phải phẫn nộ, mà là trào phúng, vô cùng quỷ dị: “Ngài sẽ đến cầu ta! Rất nhanh thôi!”
“Khê Phong! Ném thứ dơ bẩn này ra ngoài!”
“Ha ha! Trùng Lâu! Lãnh huyết Ma Tôn, thứ ngài muốn tìm vĩnh viễn tìm không ra đâu.” Ngay tại giây phút đại môn đóng lại, nàng nở một nụ cười băng lãnh, con ngươi oán độc, phảng phất như lời nguyền rủa vô thanh.
Trong Ma cung, Trùng Lâu chậm rãi khép hờ đôi mắt: “Khê Phong! Ngươi trước sau không nói, là nghi ngờ việc ta làm?” “Khê Phong không dám!” Thanh âm khàn khàn lạnh lẽo vang lên, quanh quẩn trong đại điện tĩnh mịch: “Khê Phong chỉ là đang nghĩ, Ma Tôn lần này bình yên vượt qua “Ngũ Lôi chi kỳ”, chẳng lẽ thực sự như Mị Cơ nói… nếu Mị Cơ trở thành dẫn đạo chi thần của Ma Tôn… Ma Tôn không nên đánh đuổi nàng… bằng không…”
“Thứ ma vật hèn hạ đó không xứng ở lại bên người ta, cũng không thể ở lại ma cung. Hơn nữa, chuyện lần này…”, ngữ khí đột nhiên ngưng lại. Khê Phong cả kinh, sau đó một khắc, không khí trước mắt khẽ động, một đạo chưởng lực sắc bén phá không mà đến, hắn nghiêng người, chưởng xuất ra như gió, hắn khổ sở lắm mới tránh được.
“Ngươi xem kỹ cho ta, đây là cái gì?”
Khê Phong nhìn lướt qua, liền cung kính quay về chỗ cũ: “Hồi bẩm Ma Tôn, là vật của nhân gian. Thế nhưng, trong Ma cung thế nào lại xuất hiện thứ này…”
“Vừa rồi trong thạch thất, ta tựa hồ tiến nhập cảnh giới Phá Toái Hư Không trong truyền thuyết, ma dẫn huyết chú xuất hiện, nhưng tuyệt không phải Mị Cơ!”
Khê Phong cứng họng, miễn cưỡng nói: “Không phải Mị Cơ thì có thể là ai?” Trùng Lâu đột nhiên đứng dậy: “Ta sẽ biết!” Hắn đứng ở thềm đá, hắc bào thật nặng, lẳng lặng nhìn bốn phía xung quanh, “Ta nhất định sẽ tìm ra người này!”
Trong nháy mắt, Khuê Phong đột nhiên có một loại ảo giác, hắn phát hiện, Trùng Lâu ngàn năm qua ánh mắt vẫn thờ ơ lạnh lẽo, hôm nay lại có một tia cảm tình phức tạp… loại cảm tình không nên tồn tại ở Ma giới chí tôn. Đó là thứ thuộc về nhân loại tầm thường.
Ma giới chí tôn chân chính.
Chỉ có thể.
Như mặt trời uy nghiêm, như rồng thiêng một cõi.
Tại một nơi thần bí, Từ Trường Khanh và Cảnh Thiên yên lặng không nói gì, từng bước từng bước đi tới, sự trầm mặc của Từ Trường Khanh khiến Cảnh Thiên có điểm chột dạ, hắn không biết vị Thục Sơn chưởng môn tương lai này tại sao lại dùng ánh mắt lạnh lẽo ấy nhìn hắn.
Cuối cùng, Từ Trường Khanh chủ động nói: “Huynh thật không biết đây là nơi nào?”
“Ngươi biết sao?”
“Trong Sơn Hải Kinh có ghi chép, ở nơi đất hoang, có ngọn núi nhưng không giống núi, tên gọi Bất Chu Sơn, có hai con thần thú trấn thủ, có nước nhưng không giống nước, phía Tây là ngọn núi ẩm, phía Đông là ngọn núi khô, chính là vùng đất của Vũ Công Cộng Công ngày trước, có một loại chim, tên gọi cuồng điểu…”
“Bất Chu Sơn? Chính là Bất Chu Sơn đã bị Cộng Công phá hủy trong truyền thuyết?”
“Phải! Ngày đó Cộng Công cùng Chuyên Húc tranh đế, giận dữ hủy Bất Chu Sơn, trụ trời mất, thiên địa tuyệt. Trời đổ về Tây Bắc, đất trũng xuống Đông Nam…”
Cảnh Thiên hỏi ngược lại: “Ngươi làm sao biết được đây là Bất Chu Sơn mà Sơn Hải Kinh ghi chép?” Lời vừa nói hắn liền hận không thể đem đầu lưỡi của mình nuốt xuống, bởi vì hắn nhìn thấy bên đường có một tảng đá lớn, trên tảng đá khắc lù lù hai chữ “Bất Chu”, một chú chim ngũ sắc đậu lại trên tảng đá, nhìn chằm chằm hai vị khách không mời. Cảnh Thiên quan sát chim ngũ sắc, thật mỹ lệ, cái mào trên đầu nó tựa như cái mũ, lông mao lấp lánh ánh sáng tựa bảo thạch ngàn năm. Hắn vui vẻ vươn tay ra định xoa đầu con chim.
Thật may Từ Trường Khanh kịp