Hoàng đế vừa nói vừa
cởi dải lụa dài màu đen lấp lánh ánh vàng ở cổ. Lý Đức Toàn liền tới
giúp Hoàng đế cởi áo choàng rồi giữ lấy. Hoàng đế thấy mọi người đều
đang quỳ liền nói: “Đứng dậy cả đi!” Mọi người tạ ơn xong đứng dậy, cúi
đầu buông thõng tay một cách cung kính. Hoàng đế vốn là người thông
minh, thấy cảnh cả gian phòng im phăng phắc, bèn cười. “Trẫm vừa tới đã
khiến các khanh thấy gò bó rồi. Trẫm thấy tuyết rơi trong hoa viên thật
đẹp, Phúc Toàn, Dung Nhược, hai khanh đi dạo cùng trẫm!”
Phúc
Toàn cùng Nạp Lan đáp “vâng”. Vì bên ngoài tuyết vẫn đang rơi nên Phúc
Toàn cầm lấy chiếc áo từ Lý Đức Toàn rồi đích thân giúp Hoàng đế mặc.
Mấy người vây quanh Hoàng đế ra khỏi phòng, đi qua dãy giả sơn xây từ đá Thái Hồ kia thì thấy đỉnh lầu các như làm từ thủy tinh, lung linh trong suốt. Hoàng đế đã thấy Phúc Toàn đội chiếc mũ mềm thì bật cười. “Khanh
còn nhớ không năm đó hai chúng ta thừa lúc công công ngủ gật mà mở cửa
sổ trốn ra khỏi phòng, chạy tới hoa viên nghịch tuyết. Cuối cùng không
biết vì giận nhau chuyện gì mà cãi nhau một trận. Trẫm ngã lăn xuống
tuyết, may mà không bị làm sao, còn giơ tay giật lấy chiếc mũ lông mới
tinh của khanh rồi ném xuống hồ, lúc ấy khanh tức đến mức đấm trẫm một
cái thật mạnh.”
Phúc Toàn cười, đáp: “Tất nhiên là thần vẫn nhớ.
Chúng ta ầm ĩ tới mức Hoàng a mã cũng biết. Hoàng a mã vô cùng tức giận, phạt hai chúng ta quỳ trước Phụng Tiên điện chừng ba canh giờ, may mà
Đổng Ngạc Hoàng qúy phi xin cho...” Nói tới đây mới biết mình lỡ lời,
hắn liền im bặt, vẻ mặt có chút gượng gạo. Hoàng đế giả vờ như không
nghe thấy, nói sang chuyện khác: “Cây cối trong vườn của khanh thật
đẹp.” Trước mắt là một rừng cây tùng che hẳn tường gạch xanh. Những cây
tùng này được trồng từ khi xây vườn, tuy không quá lớn nhưng cũng đã
được khoảng hơn hai mươi năm. Gió thổi qua, cành lá reo rào rào như
tiếng tuyết rơi. Từng mảng tuyết lớn đọng trên chạc cây rơi xuống đất.
Bỗng nhiên thấy một khối nhúng nhảy vọt từ trên cây xuống. Hóa ra là một chú sóc con, thấy có người nó liền vội vàng lủi mất. Hoàng đế nhanh
chóng ra lệnh: “Bắt lấy nó!”
Con sóc kia trốn rất nhanh, nhưng
Hoàng đế xuất cung, tất cả những người hộ tống đều là ngự tiền thị vệ
giỏi nhất, ai ai cũng nhanh nhẹn. Mười mấy người tản ra, vây quanh bốn
phía dồn bắt con sóc. Con sóc kia hoảng sợ, lập tức trốn dưới chân ba
người. Nạp Lan nhanh mắt, nhanh tay tóm được cái đuôi nhung của nó. Nó
kêu ư ư một lúc nhưng vẫn không thoát được bàn tay kia.
Phúc Toàn liền sai người đem chiếc lồng đến. Tổng quản thái giám Dụ thân vương
phủ Quách Hưng Hải là người rất có năng lực, nhanh chóng mang tới một
chiếc lồng chim bằng vàng tinh xảo. Phúc Toàn cười. “Lồng không có sẵn,
may mà có cái lồng chim này, cũng đỡ phí phạm.” Hoàng đế thấy chiếc lồng chim rất tinh xảo, bên ngoài đều là nan đồng đỏ dát vàng, liền nói:
“Chiếc lồng này đúng là hảo hạng, lồng nhỏ như vậy thì nhốt chim gì?”
Phúc Toàn cười hì hì, đáp: “Thần có nuôi một con họa mi, rất thích nó nên
không muốn để xa người. Cái lồng nhỏ này là để lúc ngồi kiệu thì nhốt nó vào. Hôm trước bọn người hầu cho nó ăn, không cẩn thận để bay mất, làm
thần vô cùng thất vọng, nhưng thôi vậy, coi như là phóng sinh đi. Chỉ
còn lại cái lồng này, không ngờ hôm nay nó lại hữu dụng đối với Hoàng
thượng, đúng là phúc của thần.”
Con sóc trong tay Nạp Lan vẫn
đang liều mình kêu và giãy giụa, cào vào lòng bàn tay hắn thành vài vết
đang rỉ máu. Hắn sợ nó giãy rồi thoát được liền rút sợi dây rủ xuống ở
đai lưng quấn mấy vòng quanh móng vuốt nhỏ bé của nó rồi thắt nút lại.
Con sóc không giãy được nữa, Nạp Lan bỏ nó vào trong lồng rồi khóa bằng
móc khóa mạ vàng tinh xảo. Phúc Toàn cầm lấy, đích thân đưa cho Lý Đức
Toàn. Trời có tuyết nên âm u, ngày đông lại ngắn, chẳng bao lâu sau trời đã gần tối. Vì Hoàng đế vi hành tới đây nên Phúc Toàn thấp thỏm không
yên. Hoàng đế hiểu tâm trạng của hắn nên nói: “Trẫm hồi cung, các khanh
đỡ phải xì xào.”
Phúc Toàn đáp: “Thần chỉ sợ trời lại đổ tuyết, đường lại khó đi. Hoàng thượng giữ gìn sức khỏe cũng là vì thần rồi.”
Hoàng đế cười. “Đuổi trẫm đi thì là đuổi trẫm đi, trẫm cho khanh cái cớ, khanh lại nói rõ hết ra.”
Phúc Toàn cũng cười, đáp: “Hoàng thượng thương cảm thần, đương nhiên thần phải vin vào cái cớ đó rồi.”
Vì Hoàng đế đang vi hành nên không quá phô trương nhưng Phúc Toàn vẫn đích thân tiễn Hoàng đế ra cổng chính, cùng Nạp Lan giúp Hoàng đế lên ngựa.
Tuyết dần dày hơn, đại đội thị vệ vây quanh ngự giá, tiếng chuông leng
keng, càng đi càng xa đến khi không nhìn rõ nữa, chỉ còn lại một trời
tuyết bay.
Hoàng đế về Tử Cấm Thành thì trời vừa tối. Lúc y xuất
cung không ồn ào, hồi cung cũng trong im lặng. Càn Thanh cung vừa lên
đèn, Họa Châu bỗng thấy y đi vào, trên chiếc áo choàng kèm mũ màu đen
phủ đầy tuyết trắng. Lý Đức Toàn theo sau cũng bị tuyết phủ khắp người.
Họa Châu giật mình, vội chạy tới giúp Hoàng đế cởi áo choàng rồi giao
cho tên tiểu thái giám mang ra ngoài phủi tuyết. Trong noãn các vốn rất
ấm áp, trên lông mi Hoàng đế còn vương mấy bông tuyết. Thay y phục xong, y lại cầm khăn nóng lau mặt, xong xuôi mới truyền điểm tâm.
Lâm
Lang dâng sữa nóng vào thì thấy Hoàng đế đang ăn tối liền lui xuống, đợi Hoàng đế ăn xong, nàng mới đổi trà nóng dâng lên. Thời tiết giá lạnh,
Hoàng đế đội tuyết đi một vòng quanh chín thành, chắc chắn cũng đã uống
mấy ly rượu ấm. Giường lò trong noãn các vô cùng ấm áp, y chỉ mặc một bộ áo gấm cổ lông cáo trắng. Vì uống rượu nên gò má y hơi nóng. Cầm ly trà nóng hổi lên, y không vội uống mà đặt vội xuống bàn. Chợt nhớ ra một
chuyện, y khẽ cười rồi nói: “Có thứ này cho nàng.” Y nhìn sang Lý Đức
Toàn. Lý Đức Toàn hiểu ngay lập tức đi lấy.
Trước mặt Lâm Lang là một chiếc lồng mạ vàng vô cùng tinh xảo, trong đó nhốt một con sóc, đôi mắt nhỏ đen
láy đang đảo qua đảo lại nhìn con người. Nàng bật cười rồi
thò ngón tay qua nan lồng. Má trái như hiện lên một lúm đồng tiền. Hoàng đế đứng dậy, cầm lấy chiếc lồng. “Để trẫm bắt ra cho nàng xem.” Lý Đức
Toàn thấy cảnh này thì đã yên lặng lui xuống từ lâu.
Con sóc vùng vẫy một lúc rồi nằm run rẩy trong bàn tay Hoàng đế. Lâm Lang thấy nó
nhỏ bé, dễ thương bèn giơ tay khẽ vuốt ve lớp lông nhung ở đuôi nó, buột miệng nói: “Thật thú vị!”
Hoàng đế thấy nàng nở nụ cười xinh
đẹp, dưới ánh đèn nụ cười như viên ngọc lấp lánh, rạng rỡ, lúm đồng tiền như nụ hoa mai mới nhú, hương thơm lan tỏa. Hoàng đế cười, nói: “Cẩn
thận nó cắn tay nàng đấy!” Rồi từ từ đặt nó vào tay nàng.
Nàng
thấy con sóc bị trói bằng một sợi dây, đáng thương vô cùng. Sợi dây vốn
chỉ thắt hở, nàng khẽ cởi ra, hai đầu sợi dây rủ xuống những viên ngọc
nhỏ, ở một đầu còn có hoa văn chữ triện vô cùng quen thuộc. Trong nháy
mắt, nụ cười trên khóe môi nàng ngưng lại, như băng tuyết giội thẳng lên đầu, đến lục phủ ngũ tạng cũng lạnh buốt. Tay vừa buông khẽ thì con sóc đã bật lên một cái rồi chạy mất.
Lúc này nàng mới giật mình hoàn hồn, khẽ kêu “ai” một tiếng, vội vàng bắt lấy. Con sóc kia lại nhảy
tiếp, chớp mắt đã nhảy lên giường lò rồi trốn dưới cái gối to. Hoàng đế
nhanh tay nhấc cái gối lên. Con sóc như một mũi tên nhỏ, kêu “chít” một
tiếng rồi nhanh như cắt chạy xuống dưới gầm thảm trên giường. Lâm Lang
giơ tay chộp lấy, nó thoát được mấy lần, vô cùng nhanh nhẹn. Đuổi bắt
một hồi, nó lại lên tới chân bàn trên giường lò, ánh mắt tròn xoe đảo
quanh nhìn hai người.
Tây noãn các vốn là nơi Hoàng đế ngủ, Lâm
Lang không dám đụng lung tung vào các đồ vật trên giường lò. Hoàng đế
khẽ vỗ lên chiếc bàn một cái, quả nhiên con sóc nhảy ra, Lâm Lang nóng
lòng, nghiêng người rồi vồ bằng cả hai tay. Không ngờ lúc đó Hoàng đế
cũng dang tay bắt con sóc, nàng không kịp lùi lại, chỉ cảm thấy trời đất đảo ngược, người đã ngã nhoài lên giường. May mà lớp thảm trên giường
rất dày nên không bị đau. Khuôn mặt Hoàng đế ở ngay bên cạnh, nàng nghe
thấy cả tiếng y thở khe khẽ, trong hơi thở còn vương mùi rượu thơm. Nàng bối rối, xoay mặt sang một bên theo bản năng. Chiếc cổ trắng mịn, nõn
nà hiện ra dưới lớp áo xanh nhạt, Hoàng đế không tự chủ được mà cúi
xuống hôn. Cả người nàng run rẩy, như nhụy hoa trước gió lạnh, thật
khiến người ta thương yêu.
Trong đầu nàng là một khoảng trống
rỗng, chỉ cảm thấy trên môi nóng bỏng. Bàn tay vẫn nắm chặt sợi dây kia, còn lòng bàn tay thì đã nhớp nháp mồ hôi, sau lưng thì lúc nóng lúc
lạnh như đang bị ốm nặng. Trong tai nàng ong ong từng hồi...
Chiếc đồng hồ phương Tây đổ chuông báo mười một giờ, Lý Đức Toàn thấy đã đến
giờ Tý, cuối cùng không đợi nổi nữa, hắn rón rén đi vào tây noãn các.
Nhìn thấy giá cắm nến mười tám cây có rồng vàng uốn lượn quanh thân, cây nào cây nấy to bằng bắp tay, đã cháy phân nửa, sáp nến đỏ hồng đang
chảy xuống dưới rồi dần cứng lại. Rèm màu vàng buông thõng, tua rua rủ
xuống đất. Bốn phía yên lặng như tờ, bất chợt nghe tiếng ư ư, hóa ra là
một con sóc. Không biết nó chui ra từ chỗ nào, vừa thấy Lý Đức Toàn lại
quay đầu trốn vào sau rèm.
Lý Đức Toàn liền nhẹ nhàng đi ra
ngoài, thái giám Kính Sự phòng Lý Tứ Bảo đứng ở hành lang, thấy hắn đi
ra thì cố tỉnh táo lại, hỏi nhỏ: “Giờ này rồi sao Hoàng thượng vẫn chưa
nghỉ ngơi?”
Lý Đức Toàn đáp: “Hoàng thượng đã đi nghỉ rồi, ngươi cũng về đi ngủ đi!”
Lý Tứ Bảo ngẩn người, líu lưỡi nói: “Nhưng... Lâm Lang hầu hạ trà nước vẫn đang ở trong tây noãn các...” Nói chưa hết câu hắn đã tự hiểu ra. Hắn
hít sâu một hơi, càng lúc càng mông lung, không biết nên làm thế nào.
Trên hành lang có gió lớn, hắn lạnh đến run cầm cập, hai hàm răng va vào nhau, một lúc lâu sau mới nói: “Lý công công, việc ngày hôm nay nên ghi lại thế nào đây, chuyện này không đúng quy củ.”
Lý Đức Toàn tức
giận nói: “Quy củ... Lúc này ngươi đi mà nhắc quy củ với Hoàng thượng
ấy!” Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đúng là đồ không có não, việc hôm
nay bỏ qua, không được ghi lại. Sao ngươi không hiểu ý tứ của Hoàng
thượng gì cả?”
Lý Tứ Bảo vô cùng cảm kích, phủi hai tay áo xuống rồi quỳ trên đất, nói nhỏ: “Đa tạ công công chỉ dạy!”
Lý Đức Toàn quay vào điện sắp xếp người hầu hạ giấc ngủ cho Hoàng đế, còn
mình thì lấy một tấm thảm dày trải xuống một góc bên ngoài noãn các, nửa nằm nửa ngồi rồi nhắm mắt lại.