Đã gần đến tháng Chạp, trong cung cũng rảnh rang hơn. Đông Qúy phi nắm quyền quản lý lục cung
nên càng gần đến ngày Tết lại càng bận rộn, phải chuẩn bị đủ thứ, nào là ban thưởng các nơi, rồi tiệc rượu năm mới, cung quyến vào triều... đều
là mấy chuyện khiến người ta đau đầu, hơn nữa, còn liên quan tới quốc
thể nên không thể để xảy ra sơ suất. Sau khi nghe người ở Nội vụ phủ bẩm báo một hồi, nàng chỉ thấy huyệt Thái dương giật liên hồi, hơi đau đầu. Nàng bèn ra lệnh cho cung nữ: “Để chậu than kia ra xa một chút, khói ám cả người rồi.”
Cung nữ vội vâng mệnh. Bọn tiểu thái giám đi tới chuyển chậu than đi. Bên ngoài có người bẩm: “Chủ nhân, An chủ nhân tới!”
An Tần vẫn thường lui tới đây, đã quen không câu nệ lễ nghi nên chỉ khom lưng. “Thỉnh an Qúy phi!”
Đông Qúy phi vội sai người đỡ rồi nói: “Muôi muội mau ngồi đi!”
An Tần ngồi ở đầu kia giường lò. Đông Qúy phi ngả người dựa vào chiếc gối
to. Nàng mặc một chiếc áo dài gấm vàng thường ngày, viền cổ áo, tay áo
đều có một lớp lông cáo trắng muốt, càng làm nổi lên vẻ mặt tái nhợt. An Tần không kìm được nói: “Tỷ tỷ phải giữ gìn sức khỏe, bây giờ muội thấy tỷ lại gầy đi rồi.”
Đông Qúy phi khẽ thở dài một tiếng. “Tỷ cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi, nhưng hậu cung trên
dưới có mấy ngàn người, có ngày nào không có mấy chục việc lớn nhỏ. Hôm
trước Hoàng thượng đến thăm tỷ, nói chuyện có nửa canh giờ mà thấy hết
việc này rồi việc kia đến, người còn nói đùa rằng hóa ra tỷ còn bận bịu
hơn người ở trên triều.”
Trong lòng An Tần xót xa. “Hoàng thượng vẫn nhớ thương tỷ chứ, cứ dăm ba ngày lại đến thăm tỷ.”
Cung nữ dâng lên một bát ngọc, Đông Qúy phi cầm thìa bạc múc lên nếm thử rồi lại buông xuống, không uống nữa. An Tần vội nói: “Canh tổ yến là bổ
nhất, tỷ tỷ cố gắng uống một chút.”
Đông Qúy phi khẽ lắc đầu. An
Tần thấy trên tường quanh tràng kỷ có dán Tiêu hàn đồ [1] thì nói: “Vào
nhóm chín ngày thứ hai rồi nhỉ?”
[1] Tiêu hàn đồ là một loại lịch ngày gồm tám mươi mốt ngày kể từ đông chí, được chia thành nhóm, mỗi
nhóm chín ngày, hết chín chín tám mốt ngày, mùa đông sẽ qua.
Đông Qúy phi đáp: “Năm nay chỉ thấy lạnh, qua đông chí là tuyết rơi hết trận này đến trận khác. Haizz, ngày tháng trôi thật nhanh, mới đó đã đến
cuối năm.”
An Tần nhớ ra. “Có lẽ Nghi tần sắp sinh rồi.”
Đông Qúy phi đáp: “Chắc là trong tháng Chạp. Hôm trước Hoàng thượng còn hỏi
tỷ chuyện này, tỷ bẩm đã phái một người có kinh nghiệm đến đó hầu hạ
rồi.”
An Tần tiếp lời: “Tiểu thất nhà Quách Lạc La đúng là người
trong lòng Hoàng thượng, nếu lần này còn hạ sinh một tiểu a ca cho
người, không biết còn được nâng đến tận đâu nữa?”
Đông Qúy phi cười nhẹ nhàng. “Tuy Nghi tần cũng rất mong muốn như vậy nhưng tỷ thấy, Hoàng thượng vẫn sẽ làm theo quy củ thôi.”
An Tần có chuyện định nói, chần chừ đến lúc này, nàng tỏ vẻ tự nhiên.
“Không biết mấy ngày nay tỷ tỷ có nghe thấy chuyện Hoàng thượng không
khỏe hay không?”
Đông Qúy phi giật mình. “Sao cơ? Tỷ đâu có thấy truyền thái y? Muội muội nghe được những gì rồi?”
Mặt An Tần ửng hồng, đáp nhỏ: “Hóa ra là muội nghĩ lung tung. Vì hôm nọ
loáng thoáng nghe thấy người của Kính Sự phòng nói hai mươi ngày gần đây Hoàng thượng đều nói: “Lui!”.”
Đông Qúy phi cũng đỏ mặt. Tuy
nàng cũng cảm thấy chuyện này không bình thường nhưng suy cho cùng hai
người đều còn trẻ, không dám mặt dày mà bàn luận chuyện phòng the. Nàng
ta chỉ khẽ ho một tiếng rồi tìm đề tài khác nói chuyện.
Đến tối,
Đông Qúy phi đi thỉnh an Thái hoàng thái hậu, nàng ta nán lại lâu hơn
hằng ngày một chút. Đang lúc kể mấy chuyện thú vị ở hậu cung cho Thái
hoàng thái hậu nghe cho đỡ buồn thì có cung nữ uyển chuyển đi vào, bẩm
báo: “Thái hoàng thái hậu, Hoàng thượng tới ạ!” Đông Qúy phi vội vàng
đứng dậy.
Mỗi ngày Hoàng đế đều tới thỉnh an sớm chiều, gặp tổ
mẫu thì luôn thân thiết. Thái hoàng thái hậu nói: “Lên giường lò ngồi,
trên đó ấm áp.” Lại gọi Đông Qúy phi: “Con cũng ngồi đi, đều là người
một nhà, không cần để ý đến phép tắc.”
Đông Qúy phi vâng lời,
nghiêng người ngồi xuống. Thái hoàng thái hậu nhìn Hoàng đế chăm chú.
“Ngoài trời lại có tuyết à? Sao không bảo người đem ô? Trên mũ của Hoàng thượng vẫn còn tuyết kìa.”
Hoàng đế cười, đáp: “Tôn nhi có đội
mũ tránh tuyết, vào cửa mới tháo xuống. Chắc là do người hầu không cẩn
thận mới còn vương trên mũ.”
Thái hoàng thái hậu gật gật đầu,
cười nói: “Dạo gần đây ta thấy sắc mặt Hoàng thượng rất tốt, chắc chắn
là tâm trạng rất thoải mái.”
Hoàng đế cười, đáp: “Hoàng tổ mẫu
sáng suốt! Đồ Hải đã đến Tứ Xuyên, Triệu Lương Đống, Vương Tiến Bảo mỗi
người hạ được mấy thành. Chậm nhất là mùa xuân sang năm, tất sẽ giành
lại được Tứ Xuyên. Lúc đó, chúng ta có thể thẳng tiến Vân Nam, dẹp yên
Ngô phiên.”
Qủa nhiên Thái hoàng thái hậu vô cùng vui vẻ, nói liên hồi: “Tốt quá, tốt quá!”
Đông Qúy phi thấy câu chuyện liên quan đến việc triều chính thì chỉ ngồi một bên khẽ cười mà không nói gì.
Ba người tổ tôn lại nói chuyện thêm một lúc nữa. Do nghe thấy tiếng gió
tuyết thổi mạnh bên ngoài cửa sổ nên Thái hoàng thái hậu bảo: “Trời tối
rồi, đường lại trơn, ta cũng mệt, các cháu vể đi! Nhất là Đông Giai thị
không được khỏe, buổi tối tuyết rơi, đừng để bị nhiễm gió lạnh.”
Hoàng đế cùng Đông Qúy phi đã đứng dậy. Đông Qúy phi đáp: “Tạ ơn Thái hoàng
thái hậu quan tâm, thần thiếp ngồi kiệu ấm đến đây nên không sao.” Rồi
cùng hành lễ với Hoàng đế xong mới cáo từ lui về.
Đông Qúy phi
khoác chiếc áo choàng nâu nhạt thêu hoa đang đứng yêu kiều ở hành lang,
gió lạnh thổi tới khiến sắc mặt nàng tái nhợt. Xưa nay Hoàng đế rất
khách sáo với vị biểu muội này nên nói: “Bây giờ trời nhanh tối, nàng đã không khỏe thì nên đến thỉnh an Thái hoàng thái hậu sớm một chút, tránh phải đội gió tuyết trở về.”
Đông Qúy phi khẽ đáp: “Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm!” Trong lòng vẫn còn chuyện muốn hỏi nhưng nàng chỉ cúi đầu yên lặng.
Hoàng đế hỏi: “Nàng có chuyện muốn nói?”
Đông Qúy phi đáp khẽ: “Không ạ!” Ngừng một lát, nàng lại nói: “Hoàng thượng bảo trọng, chính là phúc của thần thiếp.”
Hoàng đế thấy nàng không chịu nói thì cũng không gặng hỏi. Y xoay người bước
lên kiệu ấm màu vàng. Ánh mắt Đông Qúy phi dõi theo đoàn thái giám vây
quanh ngự giá đi xa dần rồi mới lên kiệu của mình.
Hoàng đế vẫn
luôn rất tinh tế, đến Càn Thanh cung xuống kiệu, y liền hỏi Lý Đức Toàn: “Hôm nay Đông Qúy phi có phái người qua không?”
Lý Đức Toàn ngẩn người, đáp: “Bẩm không, chỉ là sáng nay Đông Qúy phi có truyền thái
giám Kính Sự phòng đang trực qua hỏi vài việc.”
Hoàng đế nghe xong đã hiểu ra ít nhiều nên không hỏi thêm mà bước vào tây noãn các.
Hoàng đế thay y phục rồi
ngồi xuống, ngẩng đầu thấy Lâm Lang tiến vào thì
không khỏi mỉm cười. Lâm Lang thấy y cứ nhìn mình chăm chú thì mặt ửng
hồng. Một lát sau nàng mới ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt Hoàng đế. Vẻ
mặt Hoàng đế dịu dàng, y hỏi: “Trong lúc trẫm đi nàng làm những gì?”
Lâm Lang đáp: “Không phải Hoàng thượng nói muốn uống trà hạt sen sao? Lâm Lang đi bảo Ngự Trà phòng bóc hạt sen.”
Hoàng đế “ừ” một tiếng rồi nói: “Ngoài trời tuyết lại rơi.”
Tay nàng mềm mại, ấm áp trong lòng bàn tay y. Vì thấy trên bàn ở giường lò
có cam sành mới cống từ Quảng Tây, Hoàng đế liền cầm lấy một quả đưa cho nàng. Nàng đang định lui xuống lấy dao bạc thì Hoàng đế tiện tay rút ra một con dao nhỏ tráng men khảm vàng từ thắt lưng, đưa cho nàng. Nàng
cúi đầu, nhẹ nhàng gọt vỏ cam. Hoàng đế ngửi thấy hương cam ngào ngạt,
mang theo mùi hương nhẹ nhàng xa thẳm quen thuộc kia. Trong lòng xúc
động, y khẽ ngâm một câu thơ: “Dao Tinh Châu sắc bén, muối Ngô trắng hơn tuyết, tay nhỏ nhắn gọt cam[2] .” Dưới ánh đèn, thấy hai gò má nàng ửng hồng như say rượu, đôi mắt sáng nhìn y, sóng mắt dạt dào. Một lúc lâu
sau mới thấy nàng khẽ đáp: “Trời đã canh ba, trơn trượt, mù sương. Chi
bằng nghỉ lại đây, đường chẳng mấy ai đi.”
[2] Trích bài thơ Thiếu niên du của Chu Bang Ngạn.
Hoàng đế khẽ cười một tiếng, ôm nàng vào lòng. Vì noãn các ấm áp lại có
giường lò nên nàng chỉ mặc một cái áo ngắn kín vạt bằng da chuột bạch.
Hoàng đế thấy eo nàng nhỏ nhắn không đủ một vòng ôm, hương thơm mềm mại
làm say lòng người thì nói nhỏ: “Trẫm may mắn hơn Triệu quan gia[3] kia
nhiều!” Hai gò má đỏ bừng, nàng không đáp lời. Hoàng đế nghe tiếng gió
bắc rít bên ngoài, đập vào cánh cửa sổ làm vang lên tiếng kẽo kẹt, tiếng thở nhẹ nhàng của nàng khiến trái tim y đập thình thịch liên hồi. Tóc
nàng khẽ rủ xuống mặt y, hai người dường như chỉ cần dựa vào nhau như
vậy, thật lâu, thật lâu...
[3] Chỉ Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận, nhân vật trong bài thơ Thiếu niên du của Chu Bang Ngạn bên trên.
Lâm Lang nghe tiếng lách tách từ than cháy trong lò sưởi. Hoàng đế ôm nàng
rất ấm áp, ống tay áo y còn ngào ngạt mùi long diên hương, lòng nàng dần bình lặng. Hoàng đế nói khẽ: “Trong cung chẳng bao giờ để người ta
thanh tịnh, đợi đến cuối năm phong ấn rồi chúng ta đi Nam Uyển.” Giọng y càng lúc càng nhỏ, dần dần chỉ như tiếng thì thầm bên tai. Hơi thở ấm
áp vờn quanh tai nàng, vừa nhẹ nhàng cừa mong manh. Trên giá nến có mười mấy cây nến đang cháy sáng rực, chiếu ấm cả gian phòng.
Mãi đến
ngày Đinh Mão tháng Mười hai, đại giá mới rời khỏi Vĩnh Định môn về
hướng hành cung[4] Nam Uyển. Hôm đó là một ngày trời nắng đẹp hiếm có,
mặt trời chiếu xuống lớp tuyết đọng bên đường, làm ánh lên những tia
sáng vàng kim lóa mắt. Sương thấm vào tấm màn màu vàng kim giăng hai bên đường làm nó đông cứng lại. Quan viên cùng ba doanh tướng sĩ, đại đội
nhân mã hộ tống vây quanh kiệu ngự giá mười sáu người khiêng. Gió sơm
thổi vào những chiếc ô và lá cờ trong hàng ngũ làm chúng bay phấp phới.
[4] Hành cung là cung điện dùng làm nơi nghỉ chân cho vua khi đi đến một nơi nào đó ngoài kinh thành.
Pha Nhĩ Bồn lĩnh chức thị vệ nội đại thần, cưỡi ngựa đi theo sát phía sau
ngự giá. Chợt thấy Hoàng đế vén rèm cửa sổ vẫy một cái, hóa ra là vẫy
Nạp Lan Dung Nhược. Nạp Lan vội phi ngựa đến gần, Hoàng đế trầm ngâm một lát rồi mới sai hắn: “Khanh đi lo liệu cho xe phía sau.”
Nạp Lan lĩnh chỉ, vội quay ngựa đi về đằng sau hàng ngũ. Phía sau đều là xe của cung quyến, hắn thấy một chiếc xe lớn có màu như màu y phục của cung
nhân, không biết là xe của vị phi tần nào. Tuy hắn thấy kỳ lạ nhưng
Hoàng đế phái mình qua đây nên đành ghìm cương ngựa, đi bên sườn xe.
Vì thời tiết nắng ấm nên tuyết trên đường đang tan dần, vô cùng khó đi.
Dưới bánh xe và vó ngựa đều là tuyết bẩn lẫn bùn đất bắn lên. Tuy ngự
giá đi chậm nhưng xe la cũng chẳng đi nhanh được. Nạp Lan cầm cương điều khiển ngựa đi theo, không khỏi có chút thất thần. Đúng lúc này, trên
đường có một hố sâu, nó vốn được lấp bởi đất vàng rồi nhưng do đại đội
nhân mã giẫm đạp lên cùng với nước tuyết tan, đến khi xe la đi qua thì
một bánh xe sà xuống Thái giám điều khiển xe không ngừng quát, con la cố gắng vài lần nhưng chiếc xe vẫn không được kéo lên.
Nạp Lan vội
nhảy xuống, gọi thêm mấy binh sĩ hộ tống đẩy xe. Hơn mười người dễ dàng
đẩy được chiếc xe kia lên. Hắn thở phào nhẹ nhõm, xoay người định nhảy
lên ngựa thì chợt có cơn gió thổi qua, thổi vào tấm màn trướng của xe
la. Một hương thơm mong manh phảng phất, nhưng lại là hương thơm hắn
mong nhớ, quen thuộc đến mức vĩnh viễn không thể quên. Trong lòng vừa
kinh ngạc vừa đau đớn, hắn tức khắc quay lại nhìn chằm chằm vào tấm màn
trướng của xe la, dường như muốn nhìn xuyên qua tấm màn bằng vải xanh
dày dặn kia.