Đến trưa hôm sau,
Lâm Lang mới dần tỉnh lại. Thân thể yếu ớt, nàng nhìn thấy có người đi
qua đi lại nhưng chỉ là bóng dáng mơ hồ, cố gắng thì thào hỏi khẽ: “Ai
đó?”
Cung nữ đó nhún gối thỉnh an, khẽ đáp: “Bẩm chủ nhân, nô tỳ
tên là Bích Lạc, là người của cung Thái hoàng thái hậu.” Giọng nói mềm
mại khẽ khàng hỏi: “Bây giờ đã quá trưa rồi, chủ nhân ăn ít cháo nhé? Là Đông Quý phi sai người mang tới, còn nói nếu chủ nhân muốn ăn gì thì
chỉ cần phái người đến phòng bếp của Đông chủ nhân nói là được.”
Lâm Lang khẽ lắc đầu, giãy giụa muốn ngồi dậy. Một cung nữ khác vội vàng
đến đỡ nàng, lúc này Lâm Lang mới nhận ra là Cẩm Thu của Càn Thanh cung. Cẩm Thu cầm đến một cái gối to để nàng tựa vào, xong lại vén chăn cẩn
thận cho nàng. Lâm Lang mất máu nhiều, môi trắng bệch, hơi run rẩy hỏi:
“Sao người lại đến đây?”
Cẩm Thu đáp: “Hoàng thượng phái nô tỳ tới, nói là nơi này ít người, sợ chăm sóc không đến nơi đến chốn.”
Lâm Lang nghe nói đến Hoàng đế, cả người bất giác run lên. “Hoàng thượng về rồi sao?”
Cẩm Thu trả lời: “Hoàng thượng về tối hôm qua, vừa về đã đến đây thăm chủ
nhân, còn đứng ở ngoài viện rất lâu.” Nói đến đây thì nhớ ra một chuyện, Cẩm Thu liền đi ra cửa, khẽ vỗ tay gọi tiểu thái giám vào: “Đi bẩm với
Hoàng thượng, nói là chủ nhân đã tỉnh lại rồi.”
Bích Lạc cầm
chuỗi tràng hạt tới: “Chủ nhân, người nhìn xem, thứ này là Thái hoàng
thái hậu ban thưởng ạ. Thái hoàng thái hậu nói, chủ nhân phải dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều, Phật tổ nhất định sẽ phù hộ cho người.”
Tay Lâm Lang chẳng còn chút sức lực, Bích Lạc đem chuỗi tràng hạt đặt bên cạnh gối. Có cung nữ bên ngoài gọi nhỏ: “Cô cô!”
Cẩm Thu liền đi ra ngoài. Cung nữ kia nói: “Thê Hà tỷ tỷ ở cung của Đoan chủ nhân đến ạ!”
Thê Hà vào thấy Bích Lạc thì nói: “Thứ này là của Đoan chủ nhân tặng cho Vệ chủ nhân.”
Bích Lạc mở tráp ra, thấy một miếng ngọc như ý màu tím khảm bát bảo, màu sắc đẹp đẽ, sáng lấp lánh, liền thốt lên: “Ôi chao, sao Đoan chủ nhân lại
khách sáo như vậy chứ!”
Thê Hà đáp: “Ban đầu Đoan chủ nhân định
đích thân đến thăm Vệ chủ nhân, nhưng nghe ngự y nói mấy ngày nay Vệ chủ nhân cần yên tĩnh dưỡng bệnh, không nên đến. Đoan chủ nhân nói, xảy ra
chuyện như vậy chắc chắn Vệ chủ nhân rất đau lòng, nhất định sẽ khó được yên giấc. Miếng ngọc như ý này để chủ nhân đặt bên gối.” Xong lại nhét
vào tay Cẩm Thu. “Phiền tỷ tỷ dâng lên cho Vệ chủ nhân, muội không vào
làm phiền chủ nhân nữa.”
Cẩm Thu mỉm cười. “Lúc này chủ nhân đang uống thuốc, ta phải vào với chủ nhân.”
Thê Hà vội nói: “Phiền tỷ tỷ rồi. Tỷ bận rộn, muội xin phép về trước!”
Bích Lạc hầu hạ Lâm Lang uống thuốc xong, Cẩm Thu liền nói lại từng từ của
Thê Hà cho Lâm Lang nghe. Lâm Lang vốn đã yếu, nói chuyện mất nhiều sức, chỉ nói đứt quãng: “Đã phiền… Đoan chủ nhân lo lắng.”
Cẩm Thu cười, đáp: “Bây giờ bao nhiêu người nhớ đến chủ nhân, ai bảo Hoàng thượng luôn thương nhớ chủ nhân chứ!”
Lâm Lang nghe xong câu này, lại ngẩn ngơ rơi hai hàng lệ, lặng lẽ ngả người xuống. Bích Lạc vội khuyên: “Chủ nhân đừng khóc, bây giờ không thể khóc được, không thì sau mấy chục năm nữa ra gió dễ chảy nước mắt lắm.”
Lâm Lang chẳng còn sức lực, thì thào: “Mấy chục năm nữa…”
Bích Lạc vừa lau nước mắt cho nàng vừa nhẹ nhàng khuyên: “Chủ nhân còn trẻ,
nên nghĩ thoáng một chút. Những ngày sau này còn rất dài.”
Một
lát sau Lý Đức Toàn tới, vừa đi vào liền thỉnh an rồi nói: “Hoàng thượng biết chủ nhân đã tỉnh nên phái nô tài tới.” Hắn dùng cả hai tay dâng
lên một bức thư bằng giấy phù dung. Lâm Lang yếu ớt, Bích Lạc vội giúp
nàng nhận lấy, mở ra cho nàng đọc. Trên giấy chính là nét bút của Hoàng
đế, chỉ viết vài chữ, chính là câu: “Lòng đã quyết, không thay đổi.” Mực đen nhánh đọng lại, tôn lên kiểu chữ Đổng Kỳ Xương, nét chữ đẹp đẽ,
thoát tục. Nàng thẫn thờ nhìn, một giọt nước mắt to tròn rơi xuống giấy
làm mực bị loang ra, ngay sau đó lại thêm một giọt nữa rơi chồng lên
giọt lệ kia.
Bích Lạc không biết chữ, cho rằng trên giấy viết chữ gì đó không hay, chỉ biết ra hiệu với Lý Đức Toàn. Lý Đức Toàn vốn muốn nói rất nhiều, thấy tình hình này đành buồn bã đứng lặng ở đó, một lúc
sau mới nói: “Hoàng thượng thật sự rất thương nhớ chủ nhân, chỉ vì phép
tắc trong cung nên mới không thể tới thăm chủ nhân được. Tối hôm qua nô
tài trực, nghe Hoàng thượng trở mình liên tục, cả đêm không yên giấc.
Sáng hôm nay thì mắt thâm quầng.” Vẫn thấy nàng không ngừng rơi nước
mắt, hắn chẳng dám nói nữa, chỉ khuyên: “Chủ nhân là người có phúc lớn,
đừng vì chuyện này mà đau lòng quá.”
Bích Lạc cũng khuyên: “Nếu
Hoàng thượng biết chủ nhân cứ thế này thì chắc chắn sẽ càng thêm buồn.
Vì Hoàng thượng, chủ nhân nên thương lấy bản thân mình mới được.”
Lâm Lang chậm rãi vuốt mái tóc dài, cuối cùng vẫn là không có sức, đành thở dài một hơi, xong lại miết mái tóc đã rối bung đó được vài sợi tóc, vân vê vo tròn lại, kẹp vào bức thư. Nàng khẽ nói: “Lý công công, phiền
công công đưa thư về.” Nàng lại dựa vào gối, người vẫn run rẩy.
Lý công công về đến Càn Thanh cung, trình bức thư giấy phù dung lên cho
Hoàng đế. Hoàng đế mở ra, thấy trên bức thư có vệt như nước mắt, ở giữa
có vài sợi tóc được vo tròn. Y nhớ lại đêm “kết tóc” ở Nam Uyển ngày
nào, trái tim như bị dao đâm, một lúc lâu sau vẫn chẳng nói nên lời.
Cuối cùng y hỏi: “Còn nói gì không?”
Lý Đức Toàn nghĩ ngợi rồi
đáp: “Bẩm Hoàng thượng, thân thể Vệ chủ nhân quá yếu, nô tài thấy chủ
nhân dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng không nói nên lời.”
Những sợi tóc đen mềm mại, nhẹ nhàng nằm trong lòng bàn tay y, dường như biến thành một hình bóng. Y cố gắng nắm chặt lại nhưng vì tóc quá mềm nên
vẫn như chẳng có gì trong tay.
Buổi tối, Hoàng đế đi thỉnh an
Thái hoàng thái hậu, đúng lúc gặp Thái hậu cũng đang ở Từ Ninh cung.
Nhìn thấy Hoàng đế, Thái hậu có chút mất tự nhiên. Hoàng đế vẫn hành lễ
như thường lệ. “Thỉnh an Thái hậu!”
Thái hoàng thái hậu cười,
nói: “Ngạch nương của Hoàng thượng rất thương người. Nghe nói bữa tối
hôm nay người ăn không ngon, ta bảo
chắc là do hôm qua phi ngựa về vẫn
còn mệt nên mới chẳng muốn ăn.”
Hoàng đế đáp: “Tạ ơn Thái hậu quan tâm.”
Thái hoàng thái hậu lại nói: “Mau ngồi đi, tổ tôn ba người chúng ta cùng nói chuyện một lát.”
Hoàng đế tạ ơn rồi ngồi xuống ở đầu giường lò. Thái hoàng thái hậu nói tiếp:
“Vừa rồi Thái hậu có nói, a đầu Lâm Lang này thật đáng thương.”
Lúc này Thái hậu mới lên tiếng: “Đúng vậy, cũng nên cất nhắc nàng ta.”
Hoàng đế lạnh nhạt đáp: “Theo quy củ trong cung, cung nữ phong làm chủ nhân không thể vượt cấp.”
Thái hoàng thái hậu cười, nói: “Không vượt cấp thì không vượt, bây giờ nó
chẳng phải là đáp ứng rồi sao? Phong lên thường tại là được. Tuy địa vị
vẫn còn thấp nhưng đến Tết Vạn thọ hai tháng sau thì lại ban thêm ân
điển nữa.”
Lúc này Hoàng đế mới đáp: “Tạ ơn hoàng tổ mẫu!”
Thái hậu cười. “Đúng là tình cảm phu thê sâu đậm, phong địa vị cho nàng ta nhưng lại là Hoàng thượng thay nàng ta tạ ơn.”
Thái hoàng thái hậu liền nói với Tô Mạt Nhĩ: “Ngươi đi thăm Lâm Lang, nói là ân chỉ của Thái hậu, phong nó làm thường tại. Bảo nó dưỡng bệnh cho
tốt, đợi khỏe rồi thì tạ ơn Thái hậu sau.”
Lâm Lang vốn ngủ rồi,
Bích Lạc và Cẩm Thu nghe thấy Tô Mạt Nhĩ đến thì vội vàng ra nghênh đón. Cẩm Thu khẽ cười. “Sao lại phiền người tới đây, bây giờ chủ nhân đang
ngủ, nô tỳ đi gọi chủ nhân dậy.”
Tô Mạt Nhĩ liền đáp: “Chủ nhân đang ốm, đã ngủ rồi thì ta ở đây chờ là được.”
Cẩm Thu đáp: “Vậy mời ma ma vào trong ngồi, bên trong ấm áp hơn.” Nàng ta
vừa nói vừa vén rèm, Tô Mạt Nhĩ đi vào trong phòng. Phòng chỉ thắp một
chiếc đèn ở xa xa, ánh sáng vàng mông lung hắt lên chiếc rèm màu xanh
lục nhạt. Tô Mạt Nhĩ chợt ngẩn người, Cẩm Thu hỏi nhỏ: “Ma ma, sao thế
ạ?”
Lúc này Tô Mạt Nhĩ mới lấy lại tinh thần, đáp: “Không sao”
rồi ngồi xuống cuối giường lò. Thấy trên bàn có một bát cháo nhỏ, dường
như mới ăn được một, hai thìa, bà ta không kìm được, hỏi: “Vệ chủ nhân
chưa ăn tối sao?”
Cẩm Thu đáp: “Chủ nhân không muốn ăn. Đây là do Hoàng thượng sai người mang tới nên mới cố gắng ăn được hai thìa. Cả
ngày nay ngoài uống thuốc thì chẳng ăn được thứ gì.”
Tô Mạt Nhĩ
không nén được thở dài. “Đúng là tai họa.” Rồi lại thở dài lần nữa.
“Đổng Ngạc Quý phi ngày đó cũng do quá thương Vinh thân vương…” Biết
mình lỡ lời, bà ta lại thở dài, quay mặt nhìn ánh nến lập lòe ở trên
bàn.
Khi Tô Mạt Nhĩ về đến Từ Ninh cung thì trời đã tối đen. Bà
ta vừa tháo trang sức cho Thái hoàng thái hậu vừa kể lại tình hình của
Lâm Lang: “Nô tỳ thấy a đầu đó quá đau lòng, nếu cứ như thế này thì e là không chịu nổi.”
Thái hoàng thái hậu đáp: “Những chuyện chúng ta có thể làm đều đã làm rồi, biết làm sao được nữa!”
Tô Mạt Nhĩ nói: “Hôm nay, nô tỳ vừa bước vào liền rùng mình, nhớ lại lúc
người phái nô tỳ đi thăm Đổng Ngạc Quý phi năm Vinh thân vương chết
non…”
Thái hoàng thái hậu im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Ngươi muốn nói…”
Tô Mạt Nhĩ đáp: “Giống hay không không quan trọng, chỉ là năm đó Đổng Ngạc Quý phi quá đau lòng vì Vinh thân vương, tiên đế lại cũng vì Đổng Ngạc
Quý phi mà… Người xem Hoàng thượng cứ như bây giờ, nếu như Lâm Lang có
chuyện gì bất trắc…”
Thái hoàng thái hậu thở dài. “Phong địa vị
cho nó, cho nó thể diện, thưởng đồ cho nó… có thể làm gì ta cũng làm
rồi. Chỉ là chuyện này cũng khó trách nó đau lòng.”
Tô Mạt Nhĩ nói: “Vẫn nên sai người đến khuyên nàng ta mới được, nếu không thì cứ để Hoàng thượng đến thăm nàng ta.”
Thái hoàng thái hậu lại im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Nếu Huyền Diệp muốn gặp nó thì ai ngăn được?”
“Nô tỳ cũng không hiểu.” Tô Mạt Nhĩ đáp.
Thái hoàng thái hậu nói: “Ngươi nhìn Huyền Diệp lớn lên mà còn không rõ tính tình của nó hay sao? Mấy ngày liền không quan tâm đến Lâm Lang, đến lúc biết chuyện mới vội vã chạy về. Chắc chắn có điều gì mà chúng ta không
biết. Dù là gì đi nữa thì giờ nó như chim sợ cành cong, e là sẽ không dễ gì mà đi thăm nó.”
Tô Mạt Nhĩ nghĩ ngợi rồi đáp: “Nô tỳ có ý
này, chi bằng Thái hoàng thái hậu ban ân điển, cho nữ quyến nhà nàng ta
tới gặp, không chừng có thể khuyên được nàng ta.”
Thái hoàng thái hậu nói: “Cũng được, nó vào cung đã mấy năm rồi, giờ gặp được người
thân chắc sẽ vui vẻ hơn một chút.” Lại cười, nói: “Ngươi suy nghĩ cũng
thật chu đáo.”
Tô Mạt Nhĩ đáp: “Nô tỳ thấy nàng ta thật sự rất đau lòng, huống hồ phần lớn cũng vì Hoàng thượng.”
Thái hoàng thái hậu gật gật đầu. “Đúng vậy, sách của người Hán có viết: “Lấy bài học từ vết xe đổ”, còn viết, “Mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa
phải quá muộn”.”