Hôm nay tiết trời âm
u, đến chiều thì có tuyết nhỏ. Nạp Lan rời nha môn về phủ thì thấy cửa
chính mở rộng, cửa này nối tiếp cửa kia mở đến thẳng phòng khách, hắn
biết ngay là có ý chỉ tới. Hắn vẫn đi vào từ cổng phụ ở phía tây đến
phòng khách, gặp một a hoàn liền hỏi: “Có chỉ dụ tới lão gia à?”
A hoàn đáp: “Là người của Nội vụ phủ tới truyền chỉ, hình như là nương
nương nhà chúng ta bị ốm nên cho truyền nữ quyến vào cung.”
Nạp
Lan bèn đi đến gian phòng của Lão thái thái, từ xa đã nghe thấy tiếng
cười của Tứ thái thái: “Người không nghe vị Vương công công đó nói sao,
là chính miệng chủ nhân nói muốn gặp người, không uổng công lâu nay
người yêu thương chủ nhân như thế.”
Ngay sau đó là giọng của Nhị
thái thái: “Dù gì thì đứa bé này cũng đi ra từ phủ chúng ta, cho nên mới không quên gốc rễ. Không ngờ trong phủ chúng ta lại có đến hai vị chủ
nhân.”
Lão thái thái nói: “Chỉ nói là bị ốm, không nói ốm nặng không, lòng ta cứ bồn chồn không yên.”
Tứ thái thái cười, đáp: “Con đoán chắc là không nặng lắm, nhìn sắc mặt
Vương công công là biết. Vừa rồi không phải người cũng nói rồi sao, đứa
bé Lâm Lang này từ nhỏ đã có phúc…”
Còn chưa nói xong thì nghe tiếng a hoàn vén rèm. “Lão thái thái, đại gia về rồi ạ!”
Mọi người trong phòng không khỏi giật mình. Thấy Nạp Lan đi vào, Lão thái
thái nói: “Ngoài trời nhất định là rất lạnh, thấy mặt con cũng bị lạnh
đến trắng xanh rồi.”
Lúc này Nạp Lan mới lấy lại tinh thần, hành
lễ thỉnh an Lão thái thái. Lão thái thái cười cười. “Đến đây ngồi với
ta. Đúng lúc chúng ta đang nhắc đến Lâm muội muội của con đấy.”
Nạp Lan phu nhân không khỏi lo lắng. Lão thái thái lại nói tiếp: “Vừa rồi
người của Nội vụ phủ đến, nói rằng Lâm Lang nhà chúng ta đã được phong
làm chủ nhân ở hậu cung rồi. Vì người không khỏe nên cho truyền chúng ta vào cung. Chuyện đại hỷ thế này chắc con cũng rất vui.”
Một lúc lâu sau Nạp Lan mới khẽ đáp: “Vâng.”
Lão thái thái cười, nói: “Chúng ta cũng coi như có gấm thêm hoa. Không ngờ
ngoài Huệ chủ nhân, trong phủ còn có thêm một vị chủ nhân nữa. Năm đó
Lâm Lang đến tuổi, không thể không đi ứng tuyển, ta thật sự không nỡ xa
nó. Ngạch nương con còn khuyên ta, nói là không chừng như thế nó càng
gặp nhiều phúc, đến nay mới thấy đúng thế thật.”
Bấy giờ Nạp Lan
phu nhân mới cười, nói: “Cũng là do Lão thái thái nhiều phúc, tôn nữ đã
có phúc phận, đến ngoại tôn nữ cũng có phúc như thế.”
Nhị thái
thái, Tứ thái thái đều gật đầu đồng ý, chẳng bao lâu đã ồn ào hẳn lên.
Lão thái thái lặng lẽ nhìn bộ dạng mất hồn của Nạp Lan, cuối cùng không
nỡ nên một lúc sau nói: “Chắc con mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi! Lát
nữa ăn cơm ta sẽ cho người đi gọi.”
Nạp Lan đã cố hết sức kiềm
chế mới không luống cuống, lúc này nói một tiếng “vâng” rồi rời đi.
Trong phòng bỗng yên tĩnh hẳn, Lão thái thái nói: “Các con đừng có trách ta tàn nhẫn, dù gì cũng không thể giấu được, chi bằng nói hết ra luôn,
đây gọi là “lấy độc trị độc”.” Mọi người yên lặng, Lão thái thái lại thở dài. “Chỉ hy vọng từ giờ nó nghĩ thông.”
Nạp Lan về đến phòng
mình, Hà Bảo thấy sắc mặt hắn không tốt, nghĩ là do trên đường về lạnh
quá, liền sai người đi lấy bếp lò nhỏ đến rồi đích thân hâm nóng bình
rượu hoa mai. Rượu nóng rồi liền bưng vào phòng trong. Nạp Lan đang đứng khoanh tay trước cửa sổ. Tất cả mai đỏ trong đình đều đang nở đẹp vô
cùng, từng cành từng cành đan xen nhau, cánh hoa đỏ thẫm, hương thơm
thoang thoảng, hương hoa lạnh lẽo như thấm vào tận xương tủy. Hà Bảo nhỏ giọng khuyên: “Đại gia, mở cửa sổ như vậy thì gió lùa vào lạnh lắm.”
Nạp Lan hình như không nghe thấy, Hà Bảo bèn đi tới đóng cửa sổ lại. Nạp Lan quay người, cầm bình rượu hoa mai bằng bạc lên, từ từ rót đầy chiếc chén đá lạnh, uống một hơi cạn sạch, xong lại tiếp tục rót đầy chén,
rót rất chậm nhưng uống lại vô cùng nhanh. Uống hết bảy, tám chén thì
cảm thấy mặt nóng tai đỏ. Hắn lấy thanh kiếm đang treo trên tường xuống, mở cửa rồi đi ra giữa đình.
Hà Bảo vội theo ra ngoài. Nạp Lan
rút kiếm, ném vỏ kiếm về phía nàng, nàng liền giơ tay đỡ lấy. Thanh kiếm lóe lên ánh bạc, hắn múa kiếm, miệng ngâm: “Lý tưởng không thành, thói
đời bất công. Nhờ sông Ngân gột rửa tất cả. Kỳ Lân các còn ghi tên tuổi, cười lớn rồi phất áo ra đi. Người như vậy, cổ kim có mấy?” Tiếng kiếm
xé gió vun vút, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, giọng hắn vô cùng đau đớn:
“Xuân đẹp hữu hạn, lòng vô hạn hận. Quyết không để nhụt chí anh hùng.
Đành tạm quy ẩn nơi thôn dã.” Lúc đó tuyết rơi đầy trời như cuốn theo
mũi kiếm. “Xuân vừa đến xuân lại đi. Ngày tháng ưu sầu người khốn khổ.
Hai cánh buồm trắng chẳng ra khơi, thời gian chẳng đợi. Mặc sức buông
xuôi từ đây.” Nói đến chữ “buông xuôi” thì cổ tay hắn xoay một cái, mũi
kiếm đâm nghiêng, cắt vào những bông hoa mai. Hoa mai tung bay, đẹp vô
cùng, mai lẫn vào màu trắng của tuyết nổi lên màu đỏ thẫm như máu. Hương mai lạnh buốt như thấm vào tận xương cốt, phả thẳng vào người.
Hắn ngửa mặt lên trời, đọc to: “Uyển chuyển bóng ai yêu kiều, rượu ngon hoa đẹp nguyện trầm mê. Chuyện thiên hạ, lòng chẳng màng.” Ngâm xong liền
cắm thanh kiếm vào đống tuyết đọng dưới gốc mai, thân kiếm vẫn rung rung không ngừng. Chung quanh yên lặng, chỉ còn những bông tuyết lặng lẽ rơi giữa đất trời, rơi mãi, rơi mãi không thôi.
Lúc đó gió thổi đến. Hà Bảo chợt thấy lạnh nên không khỏi giật mình, nhưng Nạp Lan vẫn đứng
lặng buồn bã giữa màn gió tuyết. Tuyết rơi trên vai áo hắn, cảnh tượng
tiêu điều vô hạn, như giữa trời đất này chỉ còn trơ trọi một mình hắn.
Năm nay mùa xuân trời lại rét, qua ngày “Rồng ngẩng đầu” vào mùng Hai tháng Hai, trời vẫn còn rắc xuống những bông tuyết nhỏ. Lương Cửu Công đi về
từ phía tây lục cung, đứng phủi phủi tuyết vương trên y phục ở hành
lang. Đến nay, mỗi ngày hắn đều nhận việc đi đến tây lục cung, lúc về sẽ bẩm báo tình hình với Hoàng đế, có ngày thì tốt, có ngày thì xấu. Hắn
phủi hết tuyết trên người rồi lại chùi đế giày vào tấm thảm dày, xong
xuôi đâu đó mới đi vào noãn các, khấu đầu với người ở trước mặt. Hoàng
đế đang phê tấu, ngừng viết rồi hỏi hắn. “Sao rồi?”
Lương
Cửu
Công đáp: “Bẩm Hoàng thượng, sáng hôm nay tinh thần của Vệ chủ nhân vẫn
rất tốt, sau đó lại gặp người nhà nói chuyện hồi lâu, có vẻ vui lắm. Đến trưa ăn xong bát cháo, chủ nhân còn ăn được hơn nửa số chả giò mà Thái
hoàng thái hậu ban thưởng. Một lúc sau thì thấy trong người khó chịu,
liền nôn hết số thuốc đã uống ra.”
Hoàng đế buông bút, hỏi hắn: “Ngự y đâu? Ngự y nói sao?”
Lương Cửu Công đáp: “Đã truyền hai vị đại nhân là Lý Vọng Tổ và Triệu Vĩnh
Đức của Thái y viện đang trực lúc đó rồi ạ. Hai vị đại nhân đều nói với
nô tài rằng tinh thần của chủ nhân không tốt, lại thêm đau lòng tích tụ
nên mới ảnh hưởng xấu đến gan và dạ dày, đã không thể dùng thức ăn để
vực lại nữa rồi. Tinh thần không tốt dẫn đến tổn thương gan, gan có vấn
đề thì càng không thể ăn uống, vì vậy mới luôn buồn nôn. Lời của hai vị
đại nhân quanh co, nô tài ít học, không hiểu được hết.”
Hoàng đế
đã ra ý chỉ, tất cả đơn thuốc được dùng đều phải trình lên cho y xem
qua. Lương Cửu Công bèn dâng bản sao của đơn thuốc lên. Hoàng đế xem
xong liền đứng dậy khoanh tay, đi đi lại lại trong điện. Chiếc đồng hồ
phương Tây phát ra những tiếng tích tắc tích tắc, Lý Đức Toàn đứng hầu
hạ một bên cũng thấy sốt ruột theo.
Hoàng đế thở dài một hơi, sai bảo: “Khởi giá, trẫm đi xem sao.”
Lý Đức Toàn gọi một tiếng: “Hoàng thượng…”
Hoàng đế lạnh lùng quát: “Im miệng! Ngươi còn dài dòng là trẫm cho ngươi đến Bắc Ngũ sở dọn phân đấy!”
Vẻ mặt Lý Đức Toàn như đưa đám, hắn nói: “Hoàng thượng, nếu để người ta
biết được thì nô tài chắc chắn phải đi rửa bô thật, đến lúc đó dù Hoàng
thượng có muốn nghe nô tài dài dòng thì cũng không thể nữa rồi.”
Hoàng đế nôn nóng, cũng chẳng có tâm trạng mà để ý đến câu nói đùa của hắn.
“Vậy thì đừng để người ta biết, ngươi và Lương Cửu Công đi với trẫm.”
Lý Đức Toàn thấy khuyên can không được, đành đáp: “Bên ngoài tuyết rơi
nhiều, Hoàng thượng nên mặc thêm áo vào.” Nói xong thì đi gọi Họa Châu
lấy chiếc áo choàng lông màu đen đến. Lương Cửu Công cầm chiếc ô lớn
bằng lụa xanh, Lý Đức Toàn đi theo phía sau, ba người rời khỏi Càn Thanh cung trong yên lặng. Vừa ra khỏi cửa thùy hoa thì gặp gió to tuyết lớn, gió mang theo tuyết phả vào mặt. Hoàng đế rùng mình một cái, Lý Đức
Toàn vội thắt chặt dải lụa của mũ che gió cho y, ba người xông vào giữa
trận gió tuyết, đi về hướng tây lục cung.
Ngày có tuyết trời âm
u, tối sớm. Đến lúc tới cổng Trữ Tú cung thì các cung đều đã thắp đèn.
Xưa nay Trữ Tú cung vẫn là nơi rất yên tĩnh. Hoàng đế ngẩng đầu thấy tên tiểu thái giám đang thắp nến. Phòng bên hông có tiếng hai, ba người nói chuyện, tiếng nói mơ hồ. Từ xa đã ngửi thấy mùi thuốc. Chẳng có ai để ý đến ba người họ đang đi vào, vì hai ngày nay người làm của các cung ra
vào thường xuyên, tên tiểu thái giám nhìn thấy họ cũng tưởng là cung nào đó phái người tới tặng thứ này thứ nọ. Thấy bọn họ đi thẳng tới, hắn
bèn ngăn lại: “Mấy vị thuộc cung nào? Hiện tại chủ nhân đã đi nghỉ rồi.”
Hoàng đế nghe xong câu cuối thì hơi ngẩn người. Lý Đức Toàn lại quát lớn:
“Thằng nhãi con nhà ngươi dám lừa ta! Ta biết thừa bọn ngươi, cứ có
người đến là nói chủ nhân đi nghỉ rồi.”
Lúc này tên tiểu thái
giám mới nhận ra Lý Đức Toàn, vội vàng phủi hai tay áo rồi khom người
hành lễ. “Lý công công, trời tối nên nô tài nhất thời không nhận ra
người. Hai ngày nay nhiều người đến, ngự y đã dặn rằng chủ nhân cần tĩnh dưỡng nên đành phải nói đã đi nghỉ rồi.” Cứ tưởng Lý Đức Toàn phụng chỉ tới nên hắn không nhìn kỹ xem hai người đi cùng là ai thì đã vén rèm
lên. Lý Đức Toàn thấy Hoàng đế có chút chần chừ, hắn cũng không lên
tiếng mà tự đi lên vén rèm, rồi lắc lắc đầu ý bảo tên tiểu thái giám kia lui xuống. Lúc này Hoàng đế đã bước vào bên trong.
Theo lệ thì
qua mùng Hai tháng Hai, các cung đều che lò sưởi dưới đất. Chỉ có cung
này do ý chỉ của Thái hoàng thái hậu nên vẫn mở lò sưởi. Trong phòng ấm
áp vô cùng, Hoàng đế vừa vào đã cảm nhận được luồng khí nóng phả vào
mặt, vẫn có mùi thuốc sắc. Gian phòng ngoài chẳng có ai, chỉ thấy có một chiếc siêu bằng bạc đặt trên lò, đang đun tổ yến sôi sùng sục. Hoàng đế tháo dải lụa thắt trên cổ ra, Lương Cửu Công liền thay y cầm lấy chiếc
áo choàng. Y ngẩn ngơ, thần người nhìn chiếc rèm đỏ thẫm trước mặt.
Lý Đức Toàn bước lên một bước, vén cao tấm rèm đó lên. Hoàng đế đi vào
trong phòng. Dưới nền mới được trải một tấm thảm rất dày, giày da hươu
của y giẫm lên thấy thật êm và mềm mại. Chung quanh vốn rất yên tĩnh
nhưng chẳng hiểu sao trái tim y đập thình thịch liên hồi.