Thẩm Ý Hiên nếm một múi cam.
Vị thanh ngọt lan tỏa xuống tận đáy dạ dày y.
Không hổ là một trong những giống cam đắt nhất thế giới.
- Cam Dekopon, con trai trưởng của tôi đặt mua từ xứ Phù Tang, rồi chuyển phát nhanh về đây đấy.
Rất ngon phải không?
- Vâng, thưa ngài.
- Thẩm Ý Hiên rút khăn mùi soa ra lau miệng.
- Người thừa kế di sản của Phó Tu Kiệt là Mộ Khuynh Chiêu, cũng tức là con trai của Mộ Duyệt Chiêu.
- Không có tin tức gì của ngài Mộ cả.
Ắt hẳn ngài ấy đã lên thủ đô viếng mộ Mộ sĩ quan.
- Thẩm Ý Hiên ưu tư bộc bạch.
- Tôi nghi ngờ...!- Vệ Úy bất chợt bật cười.
Ông hướng đôi mắt đã hằn không ít vết chân chim ra bên ngoài cửa sổ.
Một làn khói trắng từ chiếc máy bay nào đấy để lại đã vẽ nên một đường thẳng thớm trên thinh không trong trẻo, ngập tràn hương sắc tháng Bảy.
- Trong trường hợp Mộ Khuynh Chiêu qua đời, di sản này sẽ thuộc về các con của anh ta...!
- Hóa ra tôi và ngài có cùng suy nghĩ...!- Thẩm Ý Hiên xơi thêm một múi cam.
Thẩm Hạc Hiên tự tiện bước vào phòng, bên cạnh là một gã thuộc hạ trẻ măng ước chừng hai mươi lăm tuổi, trên tay cậu ta ôm một thùng nho được đóng gói trang trọng.
- Đã tới giờ rồi đấy.
- Thẩm Hạc Hiên lạnh giọng nhắc con trai.
Vệ Úy đưa mắt nhìn Thẩm Hạc Hiên, rồi bất giác mỉm miệng cười.
Một nụ cười thanh sạch, không vương một chút tục lụy tầm thường.
- Quà tặng cố nhân.
- Vẫn giữ nguyên tư thế, Thẩm Hạc Hiên nhàn nhạt đáp.
Thanh âm của ông thoáng nghe đau buồn như giọng điệu con ve sầu luyến tiếc mùa hè.
Ve sầu luyến tiếc mùa hè
Còn tôi luyến tiếc mối tình đã xa...!
"Cạch."
Cánh cửa khép lại, cũng là khoảng thời gian gặp lại dưới Cửu Tuyền của Vệ Úy và Thẩm Hạc Hiên bắt đầu tính giờ...!
Vệ Minh mở thùng nho, đoạn đưa cho Vệ Úy xem.
Bên trong là loại nho Oregon tím biển đẹp mắt, giống nho này được xem là dược phẩm tự nhiên rất tốt cho cơ thể, không chỉ thế, nó còn có khả năng phòng ngừa ung thư và bồi bổ cho người bị suy nhược lâu ngày.
- Thưa cha, con dự định sẽ làm món bánh tart nho.
Cha nghĩ sao ạ?
- Miễn bé Khương thích là được.
Đầu bếp mà Cổ Tường Quang tuyển về là một tay đầu bếp trứ danh với hơn ba mươi lăm năm kinh nghiệm trong nghề, vừa mới bị khách sạn cho về hưu đúng một tháng, bà Lê liền nộp đơn xin vào làm khắp nơi.
Mỗi ngày nấu bốn cử, gồm ba bữa chính và một bữa xế.
Người phụ bếp là cậu con trai đang trong kỳ nghỉ hè, do mắt mũi kèm nhèm nên cậu ta không thể làm ở đâu quá một tuần, chính vì thế mà cậu đành đi theo mẹ đến đây làm công đặng kiếm tiền đóng học phí cho năm học sắp tới.
Hễ đúng mười một giờ, cậu Lê tới gõ cửa phòng, hỏi rằng ông và Vệ Minh có muốn dùng bữa chưa, để cậu ta dọn lên.
Nhưng hôm nay Vệ Úy bảo rằng ông không muốn ăn trưa, nên bữa ăn đành hoãn lại.
Thế là hai mẹ con tranh thủ giờ nghỉ đi trung tâm thương mại săn hàng khuyến mãi.
- Khi nào cậu đến tuổi của tôi, cậu sẽ hiểu cảm giác bồi hồi là như thế nào.
Không phải kiểu "tình cũ không rủ cũng tới", mà là chút thất thần vì thời gian trôi qua nhanh quá, mới đây mà cả hai tóc đã luống bạc, con cái dần thế vào hình bóng mình ngày xưa.
- Vệ Úy vừa nói vừa gắp một viên bánh bạch tuộc vào trong chén của Vệ Minh.
Vệ Minh nhỏ giọng cảm ơn Vệ Úy, rồi chậm rãi ăn.
- Nếu An Kỳ chết trước cậu, cậu sẽ làm gì?
- Nếu lúc đó sắp nhỏ trưởng thành, con sẽ đi theo anh ấy...!- Vệ Minh bình thản đáp.
- Vậy, con có thể biết câu trả lời của cha không ạ?
- Nếu Dĩnh Phương mất, tôi vẫn sẽ tiếp tục sống, để bảo hộ các cậu...!- Vệ Úy bỏ lửng câu nói, đoạn nhấp một ngụm nước cam ép mát lành, cốt để nuốt trôi những từ ngữ dự đoán tương lai xuống tận sâu đáy lòng.
Trong cơn mê chập chờn ban trưa, dường như cái đêm đầu tiên Vệ Úy và Thẩm Hạc Hiên làm tình đã tái hiện lại một cách cháy bỏng và mãnh liệt.
Đã bảo đừng chờ ông, đừng trông mong gì vào một con người bội bạc như ông, vậy mà cậu ta vẫn ngây ngốc mãi, vẫn nuốt trọn lời thế thốt vào tận sâu tâm khảm, để bây giờ phải...!
...!
Thẩm Hạc Hiên chống cằm nhìn khung cảnh lướt qua vùn vụt.
Như thể đang đứng bên Tam Sinh thạch, cảnh vật bên ngoài cửa sổ trôi dạt trong một dòng suối thời gian xa lạ, gắng gượng mãi mà ông không thể liên kết được cái Thực tại và Bản ngã, cứ thế trơ mắt nhìn mọi thứ lướt qua một cách vô hồn.
Thẩm Ý Hiên dúi vào tay Thẩm Hạc Hiên một cái hamburger tôm tẩm bột.
- Ba ăn đi.
- ...!Cảm ơn con.
- Thẩm Hạc Hiên lần giở lớp giấy gói.
Mùi bột mỳ lên men xộc thẳng lên mũi khiến ông có chút khó chịu.
"Dưới ánh nắng mỗi khi hoàng hôn, thoáng bước chân tìm lại chốn xưa.
Chốn ấy đã hắt hiu u buồn vì người đi không lời hứa..."
Lời ca "Mối tình xưa" vốn đã não nùng, qua tiếng hát thanh thoát của Ngọc Lan, nó còn trở nên u sầu hơn gấp bội phần...!
oOo
Phùng Bác Văn cùng công tố viên Huỳnh Khải Trạch đến nhà nghi phạm trong chuỗi thảm án liên hoàn gần đây.
Huỳnh Khải Trạch giơ thẻ ngành lên, đoạn tự giới thiệu về mình với Francis Châu.
Francis Châu vừa dùng lược chải đầu, vừa đối đáp với Huỳnh Khải Trạch.
Đôi mắt gã không thâm quầng như họ tưởng.
Dáng vẻ cũng chẳng có nét nào cho thấy gã là một con nghiện.
Theo kết quả giám định cuối cùng, hiện trường đã bị xáo trộn từ trước và có dấu hiện xuất hiện của bên thứ ba - Kẻ ấy không phải ai khác, mà chính là người đã ra tay sát hại Lưu Tư Dụê.
Mô phỏng lại cách chuyển động của đường đạn trước khi bay xuyên qua yết hầu Lưu Tư Dụê, các điều tra viên nhận thấy khẩu súng, cụ thể là phần cò, đã bị tác động bởi một lực rất mạnh; nói đơn giản là bị ai đấy dùng tay hất lên trên, sau đó cò mới bị cướp, đạn mới bị nhả ra.
Kết luận: Đây không phải là một vụ tự sát nhằm chạy tội đơn thuần, mà là một cuộc thủ tiêu đã có sự tính toán từ trước.
Dưới nền gạch có năm vết giày với hoa văn phần đế hoàn toàn khác biệt với đôi giày Lưu Tư Dụê đang mang.
Thoạt tiên họ không nhận ra điều này vì hai đôi giày đều cùng số và kiểu dáng.
Trong lần khám nghiệm thứ hai vào sáng ngày hôm sau, họ đã tìm thấy một mật thất ẩn sau đầu giường mà 2805 từng nằm, nó thông thẳng xuống tầng hầm bằng một lối đi là thanh cột inox như của lính cứu hỏa, tức là ôm cột để trượt xuống dưới.
Ở đấy còn lưu lại không ít dấu giày giống hệt vết giày phát hiện ở trên tầng.
Men theo dấu giày để lại, họ tìm thấy một ống khói đúc bằng gạch nung đỏ, bên trong ống khói là thang leo thoát hiểm, từ vị trí này sẽ dẫn thẳng ra khu vực sân sau, cách lò đốt rác chừng khoảng mười hai mét.
Nói như vậy là hung thủ đã ẩn nấp ở trong mật thất tới nửa đêm mới rời đi.
Camera an ninh đã ghi lại cảnh Francis Châu về nhà lúc 2:17 phút sáng, cách thời điểm mà người đàn ông say rượu bị gã trai lạ mặt đánh bầm mình độ nửa tiếng.
Anh ta có thể chối nhưng không thể trốn thoát được ống kính của camera an ninh và camera lắp trong xe hơi của ông ta.
Nhưng tại sao anh ta lại phải gây sự để rồi lộ ra sơ hở? Đáp án này sắp sửa được vén màn trong buổi hỏi cung diễn ra vào chiều nay, sau khi cho anh ta ăn một bữa cơm trưa ân huệ.
Đoàn Chí Viễn mua cho Francis Châu một hộp cơm gà xối mỡ và một ly đen đá, còn phần hắn là một hộp cơm gia đình ba món thường nhật.
Mũ bê-rê đặt trên bàn, cặp mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Francis Châu như thể muốn khoan một mũi xuyên sọ gã.
Song gã vẫn cứ trơ trơ như một cái cối đá già cỗi, khuôn mặt lai Pháp búng sữa thoạt trông ngây thơ vô ngần.
- Ực.
- Francis Châu liếm môi một vòng.
Đoạn nhấp một ngụm đen đá giải khát.
- Anh bao nhiêu tuổi?
- Ba mươi sáu.
Có chi không? - Đoàn Chí Viễn chan canh lên cơm.
Hôm nay quán cơm có món canh bún nấu với trái bầu.
- Độc thân?
Đoàn Chí Viễn đưa mắt nhìn Francis Châu, rồi rất nhanh rũ mắt xuống.
- Sang năm ba bảy tam tai đấy.
Anh cứ thử tra Google xem, hung thủ và nạn nhân toàn trong tầm tuổi này, số lượng người phá sản cũng không ít.
- Francis Châu vừa nói vừa che miệng xỉa răng.
- Người sắp "dựa cột" linh lắm.
- Tại sao anh phải dấn thân vào con đường này?
- Ngoại hình của tôi rất dễ khiến cho người ta liên tưởng đến một nhóc tì mặt trắng trong một lò đào tạo nào đấy phải không? - Francis Châu nhấc con dao nhựa chưa sử dụng lên, đoạn bình thản rạch mặt mình.
Khẩu súng trên tay Đoàn Chí Viễn đã lên nòng sẵn sàng.
- Chỉ là một cái túi da xinh xẻo, không đáng để ca tụng thế đâu.
Thật là điên rồ khi đi hâm mộ ai đó vì họ đẹp đẽ...!
- Buông con dao xuống.
- Đoàn Chí Viễn rít từng tiếng một qua kẽ răng.
- Dao nhựa không đủ để lấy mạng tôi đâu.
Dẫu cho có nuốt chửng hay đâm vào nhãn cầu, tôi vẫn không thể chết...!Chết, sao mà khó quá...!Phải không, chàng thượng sĩ điển trai?
Không nói không rằng một lời, Đoàn Chí Viễn bất thình lình xông tới, đập thật mạnh vào sau gáy Francis Châu, khiến cho gã đập mặt xuống bàn bất tỉnh nhân sự.
Còng tay tra vội ngay sau khoảnh khắc đó, âm thanh "lách cách", "lách cách" rung lên trong không gian oi nồng và tĩnh lặng.
Hết thảy chưa mất đến năm phút, nhưng hắn lại có cảm tưởng thời gian bị kéo dài ra bất tận.
- Là lỗi của tôi.
Tôi đã quá khinh suất.
- Đoàn Chí Viễn siết chặt tay thành hình nắm đấm.
Phạm Đình Vân nhếch miệng cười.
Nụ cười nhạt nhòa đến nỗi khiến cho đối phương phải liên tưởng đến hình ảnh bông tuyết tan vỡ trên mặt hồ đóng băng.
Toán quân y và cảnh sát không thể hiện một nét biểu cảm nào trên khuôn mặt.
Tất cả đều lầm lầm lì lì thực hiện công tác của mình.
- Như thế này chúng ta mới có cớ đưa cậu ta đi giám định tâm thần.
- Phạm Đình Vân xát hai lòng bàn tay vào nhau.
- Không sợ bị nói là lạm hình sao?
- Tin tưởng tôi.
- Phạm Đình Vân vỗ vai Đoàn Chí Viễn.
Đoạn xoay người rời đi.
Đoàn Chí Viễn bặm chặt môi.
Đôi mắt hắn dõi theo bóng hình Phạm Đình Vân một cách thật sít sao và chặt chẽ, như thể đang trông chừng hướng đi của cái cần câu đang trĩu xuống vì sức nặng của cá.
...!
Đã sáu giờ chiều nhưng mặt trời vẫn còn tỏa sáng nơi phương Tây.
Sao đêm dè dặt hiện ra trên nền trời trong vắt, không một gợn mây.
Cây cối nghiêm trang đứng dưới vòm trời quang đãng nom như tập thể học sinh đứng chào cờ.
Pha xong tách trà Earl Grey nồng hậu, Phùng Bác Văn mới đủng đỉnh đẩy cửa phòng hỏi cung.
- Chào cậu! - Phùng Bác Văn vừa khép cửa, vừa cất tiếng sang sảng.
- Thấy trong người thế nào rồi?
- Khỏe hẳn rồi, cảm ơn anh.
- Francis Châu di di ngón trỏ trên mặt bàn gỗ đầy những vết trầy xước.
- Anh có từng sống ở Pháp không?
- Du học thôi.
- Phùng Bác Văn nhún vai, đoạn đặt tách trà xuống bàn.
- Sao cậu nghĩ thế?
- Loại trà mà anh đang uống rất được ưa chuộng ở quê hương cha tôi.
- Francis Châu hít hít mũi, cốt để tận hưởng hương trà quyến rũ đang lan tỏa trong không khí.
- Chúng ta bắt đầu nhé?
- Tôi đâu có quyền gì yêu cầu một điều tra viên như anh chứ?
Phùng Bác Văn mời Francis Châu dùng bánh quy mặn và một tách trà Earl Grey.
- Nào, giờ thì anh đã đủ bình tĩnh để khai báo t-o-à-n b-ộ sự việc với tôi chưa? - Phùng Bác Văn liếc nhìn vết xước đỏ quạch trên má trái Francis Châu, y đột nhiên có cảm giác mình đang đứng trước poster phim "Thiên thần và Ác quỷ" - Một bộ phim điện ảnh được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên do nhà văn Dan Brown thủ bút.
Nhấp một ngụm trà ngòn ngọt, đưa mắt nhìn mông lung một đỗi thật lâu, Francis Châu mới chậm chạp mở miệng:
- Phải, tôi là người đã giết Lộ Khiết, Lưu Tư Duệ, Mạnh Đình, Y Huyền và một số nhân vật khác...!- Francis Châu chợt im bặt, tách trà thơm thảo trên tay gã chao đảo như cánh chim gặp bão.
Phùng Bác Văn bật cười, âm thanh vang lên đầy khô khốc:
- Không nên nói bừa như thế chứ...!
- Anh...!có tin vào chuyện cấy ghép tim sẽ biến một con người thành ác quỷ không? - Francis Châu cười ngây ngô.
Trong đôi mắt vằn lên những vệt máu đỏ rực, hệt như hai con ngươi của gã đã bị mạng nhện màu đỏ bao trùm lên và vây chặt.
- Ý của cậu là gì? - Phùng Bác Văn hứng thú hỏi.
- Cha của tôi, ông ấy đã bị lừa...!- Đôi mắt Francis Châu chợt trở nên trống rỗng, tựa hồ như chúng đã biến thành hố đen vũ trụ.
- Mua một quả tim tử tù về cấy ghép cho con trai mình!
Phùng Bác Văn nhấp một ngụm trà, cốt để che giấu nỗi ngạc nhiên.
- Chúng quảng cáo rằng quả tim này là của một người mới vừa qua đời do bệnh ung thư gan...!Cha của tôi đã dốc sạch tài sản để mua nó.
Nhưng...!vì một số lý do mà quả tim ông ta không phù hợp với cơ thể của tôi, nên chúng bèn tráo quả tim khác thế vào.
Kể từ ngày ấy, tôi đã bị linh hồn quỷ dữ chiếm hữu.
- Oui...!- Phùng Bác Văn cố gắng kéo khóe miệng lên, tạo thành một nụ cười đầy tính khiên cưỡng và méo mó.
- Thế, giờ viết tờ khai nhé?
- Sauve qui peut.
- ...!Merci beaucoup.
- Phùng Bác Văn sững sờ vài giây, rồi như hiểu ra ngụ ý trong câu nói của Francis Châu, y lúng túng cất tiếng cảm ơn.
Francis Châu nở nụ cười đầy hòa ái, như thể đã được Chúa cứu rỗi, gã yên tâm cầm bút lên viết tờ khai.
"Cạch."
Phùng Bác Văn đóng cửa phòng, đoạn ngồi bệt xuống sàn.
Hai chiếc cốc rỗng trên tay y bất giác nặng tựa núi Thái Sơn.
Thực sự có liên quan đến người đó sao?
Bướm đen bỗng chốc bay đến, đậu trên vai Phùng Bác Văn một thoáng, rồi lẳng lặng đập cánh bay đi.
Một dư âm xui rủi báo hiệu trước cho y...!
Vịn tay lên bức tường, Phùng Bác Văn đứng dậy, lảo đảo lê bước đến căn-tin để đem dẹp hai chiếc cốc.
"Ào."
Đưa chiếc cốc rỗng của Francis Châu cho Kha Ngạn thu thập dấu vân tay và nước bọt xong, Phùng Bác Văn hứng nước rửa sạch chiếc cốc của mình, đoạn treo nó trên giá inox.
- Tâm thần phân liệt? - Phạm Đình Vân nhíu mày hỏi dò.
- Tôi cần liên lạc với con trai của Đới Kiện Khang.
- Phùng Bác Văn mệt mỏi nói.
Vòng đi vòng lại cũng dẫn về vạch xuất phát, chẳng tiến xa hơn được một phân.
Kha Ngạn kiểm tra miệng túi zip một lần nữa, rồi mới cho vào trong túi xách.
Trước khi rời đi, anh uống nốt chỗ cà-phê, cốt để đánh bật cơn uể oải do tiết trời oi bức mang lại; đoạn cất tiếng chào hai người.
"Cạch."
Francis Châu đã ngủ say.
Tờ giấy khai đã đầy ắp những chữ viết đẹp đẽ, bốn trang chứ không ít.
Nhưng sao mà nhanh thế này? Thường thì nửa tiếng một trang là hợp lý nhất với tốc độ của một con người bình thường.
Phùng Bác Văn khẽ lay gã ta.
- Cậu viết nhanh thật đấy! - Phùng Bác Văn giơ tay lên xem đồng hồ.
Chưa đầy một tiếng mà gã ta đã hoàn thành.
- Tôi viết bằng cả hai tay.
Cùng một lúc.
Tôi có nói với anh là cơ thể tôi có hai linh hồn mà.
- Francis Châu nói đoạn, ngửa cổ uống cạn một chai nước suối 250ml.
- Khoa học không có cách nào chứng minh chuyện này, nên họ gán ghép cho nó cái tên "Tâm thần phân liệt".
- Nhưng một số người thực sự bị vấn đề về thần kinh, chứ không phải là...!
- Tôi là bằng chứng sống.
- Francis Châu vuốt ve cái còng tay lành lạnh.
Đôi mắt nâu của gã chăm chú quan sát từng diễn biến trên cơ mặt Phùng Bác Văn.
- Hôm nay tạm dừng tại đây.
- Phùng Bác Văn không hiểu tại sao bản thân lại bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Francis Châu nhoẻn miệng cười.
Một nụ cười phân rõ hai linh hồn bất nhất.
oOo
Ba giờ chiều ngày hôm sau, đột nhiên Bạch Lãng ngỏ ý mời Phùng Bác Văn và Tào Việt Bân đến nhà hai vợ chồng ông chơi.
Tuy không hiểu mô tê chi sất, nhưng thiết nghĩ cả hai cô quạnh nên muốn có lớp trẻ xông đất cho ấm nhà, vì thế mới đánh tiếng mời bọn họ.
Nghĩ thế nên Phùng Bác Văn và Tào Việt Bân không còn thấy ngại ngần hay nghi ngại chi nữa.
Phùng Bác Văn ngồi ở băng sau với Tào Việt Bân.
Hai người xì xụp ăn súp kim chi đậu phụ mua từ một quán ăn Đại Hàn trong chợ đầu mối.
Bạch Lãng xé bánh tiêu thành những miếng nhỏ, đoạn đút một phần cho Phạm Đình Vân và cho bản thân ông.
Ngôi nhà nằm bên tay mặt cầu vượt Thiên Tân, muốn đến đó thì rẽ phải theo hướng bận đi, sẽ gặp một con đường tráng nhựa hai chiều nhỏ hẹp, quẹo vào con hẻm đầu tiên là tới nơi.
Căn nhà cũ hai người đã rao bán một năm về trước với mức giá rất tuyệt, nên là chuyện cải tạo căn nhà mới không đến nỗi vất vả hay phải đi vay mượn về mặt tài chính.
Bạch Lãng cải tạo nơi đây thành một vườn thượng uyển lộng lẫy, với thảm