Xe cháo Tiều chỉ mở bán vào vắt khuya.
Khách ăn xếp hàng chờ từ sớm, đủ mọi trạng thái Hỷ - Nộ - Ái - Ố hiện trên gương mặt họ.
- Cường từng ăn cháo Tiều chưa?
- Rồi, quán này hợp nhứt nên tôi mới dẫn Bân đi ăn.
Đứng đợi chừng một tiếng đồng hồ, hai người mới có chỗ ngồi.
Bàn còn chưa kịp dọn, họ đã phải ngồi xuống ngay kẻo mất chỗ.
Xui xẻo sao khách trước ăn uống không sạch sẽ nên nhìn khá ghê và dơ.
Vừa giúp thằng nhỏ bồi bàn dọn dẹp, Mạnh Cường vừa bình phẩm:
- Có nhiều người mắc một cái tật, là hễ coi clip giới thiệu đồ ăn - thức uống nước ngoài là phải chê cho bằng được, không quên đính kèm câu "Đồ ăn Việt Nam là ngon nhất".
Dân xứ nào thì quen khẩu vị xứ đó, đâu ra cái tâm lý hãnh tiến vậy? Chưa kể đến thấy món gì cũng chê đắt, ăn xong không dám đi "xả" vì tiếc của; trong khi không chịu nhìn lại mệnh giá và mức lương hằng tháng của nước người ta ra sao.
Tào Việt Bân ăn thử bánh quẩy, rồi che miệng khen giòn ngon, không bị ngậy dầu.
- Cường có từng được cử đi học tập hay đi công vụ bên nước ngoài như tôi không?
- Có.
Vài năm trước có sang Hoa Kỳ một chuyến.
- Đồ ăn Việt bên đó ra sao?
- Đồ ăn Việt Nam bán bên Mỹ không ngon đâu, vì phải nêm nếm cho hợp khẩu vị người bản xứ mà đầu bếp phải gia giảm hương liệu sao cho bớt nặng mùi và dễ ăn.
- Tôi là người Đại Hàn mà còn không nuốt trôi món bạch tuộc sống.
Và một số loại kim chi, điển hình như kim chi trộn với con hàu.
- Cho nên thành một cái tật, mỗi bận xem clip giới thiệu đồ ăn, tôi bỏ qua phần bình luận để giữ cho tâm bình khí hòa.
Suốt ngày cứ ra rả "hãnh diện" với "tự hào"...
Bài hát đang phát ra từ chiếc radio của ông bán kẹo kéo mang tên "Bức tranh Xuân" do Như Mai trình bày, nhạc phẩm này được nhạc sĩ Anh Bằng đặt lời Việt từ bản "Trung Quốc Cha Cha Cha" của nhạc sĩ Đài Loan Dật Danh.
Về sau bị người khác tự ý đổi tựa thành "Con bướm Xuân":
"Con bướm xinh, con bướm xinh, con bướm đa tình
Đùa vui với lũ hoa mai, bó lan đang hòa mình..."
Kế đến là "Tuổi mùa Xuân" cũng do cô Như Mai ca, một sáng tác của nhạc sĩ Song Ngọc:
"Em thích mùa Xuân được ngủ ở bên gốc mai
Trong nắng mùa Xuân mình được một giấc mơ đẹp..."
Ông chủ quán cháo Tiều gặp lại người bạn già, hoan hỉ mời lát ngồi nhậu với ông ta vài ve.
Sau khi nhận lời tri kỷ, ông bán kẹo kéo mới quay sang hỏi người ký giả có bút hiệu Sương Tuyết:
- Cậu tới đây phỏng vấn tôi để tìm tư liệu viết bài à?
- Dạ phải.
Tấm thẻ bài mà bà cụ trao cho Đặng Xương Tuyết, nay anh gửi lại cho người thương-phế binh già.
Ông cụ vừa mân mê tấm thẻ bài rách tên vừa tâm sự cho anh hay quãng đời của mình, từ những vui buồn trong quân ngũ, cho đến cuộc sống hiện giờ.
Tiếng nói của cụ thật trầm và ấm, lại rõ ràng, mạch lạc.
Câu văn súc tích, không đung đưa dài dòng, đúng nết "Lính mà em".
Vợ cụ lắng tai nghe chồng nói, trên miệng nở một nụ cười tươi rói như hoa hàm tiếu ngậm sương sớm.
Có lẽ buồn tai, bà cụ bật những tình khúc của Đặng Thế Phong lên nghe.
Bài đầu tiên bà nghe là "Con thuyền không bến" do danh ca Thái Thanh trình bày:
"Đêm nay Thu sang cùng heo may
Đêm nay sương lam mờ chân mây
Thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng
Như nhớ thương ai chùng tơ lòng..."
Ông cụ thấy vậy thì ngừng thực hiện phỏng vấn mà chuyển sang giới thiệu đôi nét về người nhạc sĩ tài hoa bạc mệnh cho cậu ký giả nghe:
- Nhạc sĩ Đặng Thế Phong chết vì bệnh ho lao khi chưa đầy hai mươi ba tuổi.
Trong những năm tháng cuối đời của mình, bên cạnh ông luôn có cô bạn gái tên Tuyết; thời đó ho lao và phong cùi ghê gớm là thế, mà nàng vẫn không rời xa ông một giây, suốt ngày túc trực bên giường bệnh săn sóc và yêu thương ông.
Đau đớn phận mình, mà cũng xót xa vì lo sợ bạn gái sẽ bị mình lây bịnh, nên ông đã sáng tác hàng loạt nhạc phẩm sầu thảm như "Giọt mưa Thu - Sầu vạn cổ", "Đêm Thu",...!để bày tỏ nỗi uẩn ức của mình.
Sau khi ông mất, bà đã để tang và lo đám cho ông như một người vợ.
Còn bài hát "Con thuyền không bến" mà cậu vừa nghe được ông sáng tác khi hay tin cô Tuyết ngã bệnh và nhắn ông về thăm mình; lúc này ông vẫn chưa mắc bệnh.
- Như Hàn Mặc Tử vậy.
Chỉ khác nhạc sĩ mắc bệnh ho lao, còn thi sĩ mắc bệnh phong cùi.
Ông cụ gật đầu, rồi mỉm miệng cười nói:
- Nếu chịu tìm hiểu hoàn cảnh sáng tác, sẽ thôi có cái nhìn thiếu khách quan về nó.
Người bị bịnh nặng và rơi vào hoàn cảnh không biết mình chết lúc nào thì chuyện suốt ngày sáng tác nhạc ủy mị, khóc lóc là lẽ đương nhiên.
- Hiểu biết sẽ giúp ta sống cảm thông hơn...
Con gái của ông bạn già đãi vợ chồng cụ mỗi người một ly bạc xỉu có xịt thêm chút kem tươi beo béo.
Nói lời cảm ơn xong, ông cụ tiếp tục chủ đề:
- Một số ca sĩ nổi tiếng của dòng nhạc Vàng cũng đã từng hát nhạc Đỏ, sau năm 75 không hát thì lấy gì mà kiếm sống, nên họ chấp nhận hát để có tiền trang trải và nuôi lấy gia đình.
Họ không chê bai nhạc Đỏ, thành thử ra đâu có gì đáng để lên án.
Cái thứ dòng hôm trước chửi, hôm sau hát nó mới mắc cười; nhất là con cháu của mấy ông nhạc sĩ nhạc Đỏ đó.
Bà cụ xen vào:
- Tôi không bận tâm tới đời tư của các ca sĩ nhạc Vàng, bởi ngay trong chính dòng tộc của mình tôi còn không nắm chắc Thực - Hư, thì huống hồ chi là người dưng nước lã.
Người thương - phế binh có lẽ trong người thấm mệt, nên thôi nói, cụ cúi mặt lấy lá dừa đan thành con cào cào cho mấy đứa trẻ đường phố.
Vợ ông thì đang kéo từng khối kẹo đặc quẹo và cứng ngắc để phân ra bán; ở nhà chán quá nên hai vợ chồng đòi sống đòi chết mua xe bán kẹo kéo cho bằng được, các con cũng đành phải chiều theo ý đấng sinh thành.
Đặng Xương Tuyết ngồi chỉnh sửa bài viết trên một cột mốc gần đó, nghĩ đến khuôn mặt phẫn nộ y như cái biểu tượng cảm xúc Facebook của anh Ba Hói mà anh cười khì.
"Nếu một mai khi hòa bình
Anh sẽ dìu em qua lối xưa
Cho từng ngón tay đan lại ái ân ngọt mềm..."
"Lời cho người yêu nhỏ", là một tác phẩm của ca-nhạc sĩ Nhật Trường - Trần Thiện Thanh.
Mạnh Cường đợi ký giả Sương Tuyết đi khỏi mới ghé mua kẹo kéo.
Mỗi người mua ba cây, thêm đậu phộng rang giã nhuyễn.
Hai người lái xe vào con hẻm mà Trần Cảnh Chiêu báo cáo mấy bữa trước.
Đó là một con hẻm cụt, khá hẹp.
Điểm quái đản đầu tiên họ phát hiện ra là hai căn nhà nằm phía cuối con hẻm đều bỏ hoang, ngay cả một tên nghiện xì-ke cũng không chọn làm nơi hút chích.
Mỗi người chia nhau một căn, Mạnh Cường kiểm tra căn nhà bên phải, còn Tào Việt Bân thì lo bên trái.
Diện tích của mỗi căn không giống nhau, căn trái lớn hơn căn phải, nhưng căn phải có lầu và sân thượng còn căn trái thì chỉ là một ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ.
Bên trong cả hai căn cỏ mọc um tùm, rác rến đầy rẫy, những cành cây mục ruỗng phủ khắp mặt sân; trên mái, mùi phân mèo, c*t chuột khăng khẳng, chua loét, chưa kể đến những cái lỗ chó đào rải rác mọi nơi.
Ông già đang nằm nghe cải lương trong buồng, nhờ cái cửa sổ trổ ra phía lộ mà cụ trông thấy hai người thanh niên đương thập thò trước nhà hai đứa bạn già.
Không bước ra ngoài, cụ đứng bên khung cửa sổ mà lớn tiếng nạt, "Quân ở đâu vậy? Dòm ngó gì nhà người ta đó?"
Tào Việt Bân đứng sát hàng rào nhà cụ mà trả lời rằng, "Dạ, tụi con đi coi nhà.
Tại mắc tăng ca nên giờ mới tới."
- Í, nhà này rao bán hồi nào mà tui hổng hay vậy? Mà rao bán một lượt nữa chớ...
Mạnh Cường đọc địa chỉ đã chuẩn bị sẵn.
Nghe xong, ông cụ vuốt chòm râu dài và cười ồ lên:
- Đó, tui nghĩ có sai đâu.
Đi lộn nhà rồi.
Cái hẻm đó với cái hẻm này khác nhau có mỗi chữ cái; xóm này đánh dấu hẻm A5, còn hẻm kia B5.
Mạnh Cường cũng cười:
- Hèn chi mà tụi con hổng thấy chủ nhà ra tiếp đón như đã nói qua điện thoại.
- Nhưng hai căn này nếu sửa soạn coi cũng được quá chớ, bỏ không con thấy uổng quá, sao người ta hổng cho thuê vậy cụ?
Ông cụ nổi máu nhiều chuyện "khai" hết cho hai người hay:
- Hổng biết mắc cái giống gì mà bức tường có mùi rất tanh.
Họ chịu hổng nổi nên đã dọn đi nơi khác rồi.
- Chà, tụi con chịu mùi tanh nổi, chủ nhà mà chịu bớt tiền kha khá là con mướn liền.
- Thiệt hôn? Tui nhắn hai đứa nó liền.
- Dạ thiệt.
Ông cụ biết mình "hố", nhưng nghĩ đã trót thày lay thì thày lay cho trót, nên hỏi số điện thoại của hai người, rồi hẹn sáng mai ghé quán cà-phê "Sóng Nhạc" gặp mình.
Ngồi sau xe của anh bạn đồng nghiệp, Tào Việt Bân cười tủm tỉm:
- Người già công nhận dễ bị "hố" thiệt.
- Sao này hai đứa mình cũng y chang hà.
...
Sáng hôm sau, y hẹn, đôi bên đến quán "Sóng Nhạc" cùng một lúc.
Ông cụ đi cùng hai đứa bạn già; ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, thẳng thớm, và trên người sực nức hương dầu gió và cao dán Salonpas - Hai "thần dược" của phần đông người cao tuổi đất Việt xứ Nam Kỳ.
Tất cả uống cà-phê đen đá, ngọt hay đắng thì tùy theo sở thích từng người.
Trong buổi trò chuyện, cụ Nhà Lầu nói rất ít, cũng không chủ động vấn đáp như hai đứa bạn.
Đôi mắt phượng hẹp dài và rất sáng của cụ tự nhiên khiến cho hai người điều tra viên cảm thấy e dè.
- Rồi ai sẽ bỏ tiền ra thu dọn "bãi chiến trường" đây? - Cụ Nhà Cấp Bốn sực nhớ ra chuyện quan trọng nhất trong việc này nên vội lên tiếng hỏi.
- Tụi con có thể lo liệu được.
- Mày thấy sao hả Hoàng?
- Thôi để hai cậu này mướn nhà mày đi.
Tao tính sửa sang căn nhà cho thằng con tao làm văn phòng.
Hợp đồng được soạn thảo ngay sau đó, cả tiền đặt cọc cũng được chung.
Để ăn mừng việc mướn nhà xuôi chèo thuận mái, ba ông cụ đãi hai cậu trai trẻ một bữa cơm tấm sườn, bì, chả, trứng và một chầu đồ uống.
Bản nhạc "Đẹp giấc mơ hoa" do Duy Trác ca như dang tay đón mọi người vào nhà hàng sân vườn xanh mát nghỉ chân và ăn uống.
Đã gần nửa thế kỷ, nhưng vẫn chưa có nam ca sĩ trẻ nào có tiếng hát vừa hay vừa riêng và hết sức trầm ấm như cụ.
- Thi sĩ Kim Tuấn là Nguyễn Phước Vĩnh Khuê, hậu duệ năm đời Tùng Thiện Vương Miên Thẩm.
Bài hát "Anh cho em mùa Xuân" mà năm nào Tết đến cũng nghe xuất phát từ bài thơ của ông, nhạc sĩ Nguyễn Hiền phổ nhạc và có chỉnh sửa một số chỗ để ý câu hay và khớp nhạc hơn.
Cụ Nhà Lầu thuở xưa cũng mộng ca sĩ lắm, nhưng vì tiếng hát không đủ đặc sắc nên chẳng mấy ai nhớ tới.
Hát hay thì dễ, nhưng có giọng ca riêng là chuyện rất khó, có cưỡng cầu mấy cũng không thể có được.
oOo
Vẫn như thường lệ, Trì Thương ôm y bát đi khất thực.
Bị mắng nhiếc và chửi bới là chuyện thường tình, nhiều người còn quay phim rồi tải lên mạng xã hội với những lời lẽ dung tục, thiếu hiểu biết và châm chọc rất ác miệng; chú vẫn làm lơ hết.
- Sáng thấy thằng ăn xin là biết nguyên ngày hôm nay không làm ăn gì được rồi.
Trì Thương nở nụ cười hòa ái với người đàn bà vừa buông lời bỉ bôi mình, rồi chắp tay chào bà ta một cái trước khi tiếp tục cuộc hành trình.
Không biết chột dạ sao đó, hay do sự yếu lòng cố hữu của phụ nữa, bà bặm môi quát lớn:
- Ê! Cái chú gì kia! Lại đây tôi cho đồ ăn!
Trì Thương dừng bước, nhưng không quay đầu lại, tay trái của chú bắt ấn thủ cầu bình an cho người đàn bà nặng nợ thế gian đến nỗi thích sinh sự với người dưng để giải tỏa sự uất nghẹn trong tâm hồn.
- Nhà không có đồ chay, ăn cái này được không?
- Như Lai không có ăn chay, ai cúng dường gì thì ăn nấy.
- Thiệt không đó?
- Người đề ra luật ăn chay trường và sống đời khổ hạnh, kèm theo những giới luật khắc nghiệt là Đề-Bà-Đạt-Đa, không phải Phật Tổ.
Người ngoại đạo và một số người trong đạo lâu nay toàn hiểu cách tu nhà Phật theo lối Đề-Bà-Đạt-Đa, thành thử đã gây ra những tranh luận và hiểu lầm đáng tiếc.
Bà ta hãy còn hoài nghi, con ngươi của bà vằn lên những tia máu đo đỏ trông thật nanh ác.
- Thí chủ không có thức ăn chay sẵn...!- Trì Thương che mắt trái, rồi nhoẻn miệng cười mà nói.
- Bữa nay nhà thí chủ không nấu cơm, chẳng lẽ vì giữ giới mà tôi bắt thí chủ phải đi nấu cơm, hoặc chạy ra chợ mua dĩa đồ chay hay mua đồ về nấu cho tôi ăn sao? Đã nói tu thì phải buông bỏ, tu mà còn chấp từ miếng ăn, nước uống, cách ăn mặc, dáng điệu hành xử của người cúng dường, lời nói thế gian nặng hay nhẹ, ngọt hay đắng thì cũng bị coi như làm trái lời dạy của Đấng Thế Tôn.
Trong quãng đời hoằng pháp và gieo ruộng Phước Duyên, Phật Tổ đã từng bị sỉ nhục, mắng nhiếc, vu khống, hãm hại, truy sát, hiểu lầm, sanh sự, ghen ghét, đàm tiếu,...!đủ mọi hương vị tiêu cực mà một người bình thường nếu vương vào ắt sẽ phát điên hoặc từ tốt hóa xấu; nhưng Ngài vẫn lặng thinh, để mặc những Quả xấu từ khẩu nghiệp ấy hoàn lại kẻ vừa thốt ra, nói cho dễ hiểu thì như thí chủ tặng tôi món quà, tôi không nhận, thì món quà ấy sẽ trở về tay của thí chủ, pháp thoại này thuộc một bài Kinh của Phật Tổ, tôi chỉ nương vô để làm ví dụ cho thí chủ dễ hiểu thôi.
- Vậy sao...
- Nếu bánh mì bơ của thí chủ là chay thuần, tôi sẽ không lấy vịt quay.
Bà ta trề môi, nhưng cũng quày quả đi lấy vịt quay và một ổ bánh mì đặc ruột nướng bơ ra đãi Trì Thương.
- Nè.
Trì Thương chắp tay cảm tạ.
- Sao Thầy không giận tôi?
- Hồi Đấng Thế Tôn hãy còn tại thế, vì một lần cảnh tỉnh bà hoàng hậu nước láng giềng mà Ngài bị bà ta sinh tư thù, hôm đó Ngài cùng tôn giả Ananda vào thành ấy khất thực, đi đến đâu cũng bị dân chúng nước đó chửi mắng.
Thấy Ngài bị mọi người xúc xiểm, phỉ nhổ, tôn giả mới nài xin Như Lai đi tới nơi khác khất thực.
Ngài hỏi nếu như tới nơi khác mà vẫn bị như thế thì phải làm sao, tôn giả đáp rằng con và Ngài lại đến nơi khác nữa.
Ngài tiếp tục hỏi nếu như tới nơi khác nữa mà vẫn bị như thế nữa thì phải làm sao, tôn giả trả lời thì chúng ta đi tìm chỗ khác tiếp.
Như Lai cười và thuyết giảng cho ông hiểu...!Nếu được, mong thí chủ hãy tìm đọc Kinh Pháp Cú - Phẩm 23: Phẩm Voi, câu chuyện "Phật bị lăng nhục", để hiểu rõ hơn ý của tôi.
Bất chợt bà ta trông thấy một người đang lén lút ghi hình, liền phồng mang trợn má quát:
- Thằng chó đẻ! Quay cái gì mà quay? Ở nhà thì lừa gạt con gái người ta, bất hiếu với ông bà già; bày đặt lên mạng giảng giải đạo đức, đăng clip vạch mặt phường lừa đảo.
Trì Thương vẫn đứng bình thản như mặt nước ngày lặng gió; không hỉ hả khi thấy có người chửi giùm mình hay hốt hoảng can ngăn, sự việc diễn ra trước mắt tưởng chừng như chú xem là vở kịch trên sân khấu.
Càng thấy cảnh hỗn loạn, xô bồ cõi Ta Bà, chú càng nhận thức sâu sắc lời Phật dạy; lòng hướng về Tam Bảo và Niết Bàn càng mãnh liệt hơn.
Cảnh sát đã có mặt tại hiện trường, kịp thời ngăn chặn một vụ ẩu đả và rất có thể dẫn đến đâm chém.
Trì Thương ngó thấy khuôn mặt của người thanh niên quay lén mình, chú buồn bã buông xuống một tiếng thở dài.
Sát nghiệp quá nặng nề, đã đến giờ trổ quả rồi...
Chú rẽ trái, đi vào một con hẻm ngoằn ngoèo, rồi dừng chân trước một cái lều dã chiến của hai ông cháu.
"Cộc...!cộc...!cộc..."
- Ơi? Ai đó?
- Sadhu.
Trì Thương trút phần vịt quay vào cái tô sứt mẻ, rồi đặt ổ bánh mì nướng bơ thơm phức lên trên.
- Trời, cảm ơn Thầy nghen.
- Ông già tàn tật vừa nói vừa đưa cái đùi vịt béo mẫm cho đứa cháu ốm yếu.
Trì Thương chắp tay, thay cho lời cáo từ.
Bà thím dữ dằn chứng kiến hết mọi việc, một nỗi niềm ân hận như thể sóng trào nơi đáy lòng bà.
- Sao đây?
Ông cụ thấy điệu bộ dữ dằn, tưởng đâu là phường bắt cóc con nít nên vội đẩy đứa cháu ra sau lưng, rồi nói:
- Ba má nó bỏ nhau, giao nó cho tôi nuôi.
- Thôi về nhà con này nuôi cho.
Ông cụ không đồng tình, nhưng vì dáng vẻ như con cọp của bà ta khiến cụ sợ hãi mà phải đi theo.
Đứng trước cửa hàng khang trang, rộng lớn, hai cụ cháu đưa mắt nhìn bà chằn trân trân.
Một đỗi lâu sau, cụ mới dám lên tiếng hỏi:
- Ủa, hóa ra là bà chủ đại lý nước giải khát hả?
- Ờ.
- Cô...!cô cho ông cháu tôi về ở thiệt hả?
- Ờ.
Tui hổng đẻ được, nên muốn đem thằng này với ông về nuôi cho đỡ buồn.
Ba người dắt díu nhau ra khỏi con hẻm nhếch nhác, bỏ lại quãng đời quá khứ tăm tối sau lưng...
Trở lại với người Tăng sĩ Theravada, Trì Thương hiện đương dừng chân trước cửa hàng thư pháp và văn phòng phẩm.
Tiếng danh ca Thái Thanh trình bày bản nhạc "Tình tự tin" của nhạc sĩ Phạm Duy gợi cho chú nhớ lại người anh song sinh đã lâu không gặp:
"...!Cuộc đời tin vào quá khứ, chứ mấy vào sớm mai
Ban chiều, chiều, chiều ơi..."
Có một ông đồ chắc nhỉnh hơn chú bảy, tám tuổi đang ngồi viết thư pháp; bên cạnh ông ta là một người "đệ tử" đi theo học nghề, đôi lông mày đẹp như vẽ.
Trong nhà có hai người anh em sinh đôi đang nấu cơm dưới bếp, cũng là Mục sư như cậu thanh niên mà huynh trưởng Châu Lợi khen ngợi.
Trì Thương bỏ tay xuống.
Rồi thong thả rảo bước về chùa Khánh Hỷ.
- Chú ơi.
- Trúng gió hay sao mà mặt mày xanh hơn tàu lá chuối vậy hả?
- Con...!con mới vừa thấy ai giống chú y như khuôn đúc.
Chỉ khác có mỗi cái đầu trọc.
Ông chú vỗ đầu thằng cháu mà mắng:
- Tưởng gì...!Người giống người là chuyện bình thường.
Có khách còn khen tao giống Cổ Thiên Lạc kìa...
Thằng cháu đương nhiên nhớ chớ, vì lời khen đó mà ông cậu đã bớt một mớ tiền cho bà khách dẻo miệng.
- Hả? Giống tao?
- Chú!!!
Ông chú đột nhiên chuyển làn đường mà không bật tín hiệu thông báo, khiến cho chiếc xe hơi chạy sau húc đuôi xe một cái rầm.
Chú chạy luôn một lèo, không thèm ngó lại coi chủ xe kia như thế nào.
- Nó trốn mất rồi.
Chụp được biển số chưa? - Lê Đức Hoàng vừa xoa trán vừa hỏi mấy đứa bạn.
- Trên xe trang bị sẵn máy thu hình, mày quên rồi hả? - Nguyễn Chí Công nói mà như nạt.
Thường Khán Bình sờ cái túi khí bị bung ra sau cú va chạm mạnh, rồi sờ khuôn mặt sưng như đầu heo của mình mà nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tao quyết định rồi.
Sửa xong sơn xe màu khác xả xui.
Tống Ngạn là chủ xe, đương nhiên các lùm xùm về vấn đề pháp lý do va quẹt xe sẽ do gã đảm trách, thành thử ra cái mặt quạu đeo.
- "Thôi em đừng khóc.
Đừng khóc nữa để làm gì..."
Nghe thằng bạn Bảy Núi ca bài "Thôi" của nhạc sĩ Y Vân và thi sĩ Kim Tuấn, Tống Ngạn quay lại ký đầu nó một cái, rồi mới chịu gọi điện cho anh Dũng đến cẩu xe.
Gửi xe cho chỗ sửa xe xong, cả bọn đặt một chiếc xe taxi năm chỗ thông qua ứng dụng Uber để đến bệnh viện đặng thăm khám cho Thường Khán Bình.
Hãy còn ba tiếng nữa thì mới tới giờ hẹn, nên họ sẽ có đủ thời gian để nghỉ ngơi sau cơn va chạm mạnh ban nãy.
Người mà họ đi gặp là một bà thầy coi bói nức tiếng thành đô, bà ta sẽ trình bày dự đoán về người đắc cử tổng thống năm nay.
"Xịch."
- Trời, cái "Âm Hồn cốc" nào đây? - Thằng bạn Bảy Núi buột miệng bình phẩm.
Tống Ngạn gõ cửa ba tiếng rồi ngưng.
Một chốc sau, cánh cửa làm bằng cây thao lao ấy mở ra, he hé thôi, nhưng cũng đủ để gã ghé mắt nhìn vào bên trong.
- "Nhạn vàng Bình Công" phải không?
- Dạ phải.
Con là Tống Ngạn.
Đương thắc mắc tại sao bà cụ ngồi trên bộ ván mà cánh cửa tự mở, thì Tống Ngạn đã nhận được câu trả lời của bà:
- Tôi có cột sợi dây vô tay nắm.
Hễ ai gõ cửa thì kéo mạnh dây.
Tống Ngạn ngoắc mấy thằng bạn vào nhà.
Mỗi người chia nhau một cái ghế đơn nơi bàn nước, bà cụ vẫn yên vị trên bộ ngựa.
- Cậu này tính tình trái ngược với khuôn mặt.
Lí lắc, thích diễn tuồng, hay chọc phá mọi người, lại còn có cái tật thẳng như ruột ngựa nên dễ bị chúng ghét.
Sửa xong thành mặt hiền khô, đằm tính.
Lê Đức Hoàng vừa cười hì hì vừa gật đầu lia lịa.
- Thưa bà, cho phép con được chụp hình bà và "mọi người".
Bà thầy bói toán nhả bã trầu vào cái ống nhổ, rồi sửa sang vai áo chút đỉnh trước khi để Nguyễn Chí Công chụp hình.
Lẩn trong những tiếng "Lách tách" là một tràng cười nho nhỏ như đang trêu ngươi.
Kết thúc màn chụp hình rởn tóc gáy, cả bọn ngồi nghe bà thầy giảng giải.
Chiếu theo lá số tử vi và bát tự tứ trụ thì tổng thống Khánh sẽ tái đắc cử năm nay, "Tái Ông mất ngựa" là trường hợp của ông chú.
Rời khỏi "Âm Hồn cốc" của bà thầy, cả nhóm đến tiệm sửa xe của anh Dũng.
Tiện đường, mỗi đứa ghé quán cà-phê gần tiệm anh Dũng mua đồ uống cho đỡ khát.
Lát nãy trong nhà bà thầy, ai cũng sợ bị "thư" và dính ngải nên không dám uống một hớp nước.
Không ngờ rằng anh Dũng đã ngồi đợi cả nhóm trong quán cà-phê; ông ngồi uống đá me và hút thuốc lá, cái áo thun ba lỗ dơ hầy vắt trên vai trái.
Thường Khán Bình vỗ vai người anh kết nghĩa đáng tuổi cha mình:
- Anh Dũng...
- Mấy bây đụng sao mà hay vậy? Đèn đuốc bể hết, móp luôn đầu xe.
Còn cái mặt mày nữa...!
Tống Ngạn xen vào:
- Hư cái gì thì sửa với thay hết cho tụi em.
Sẵn sơn màu khác luôn nhe anh?
Mai Tuấn Dũng châm điếu thuốc mới, hỏi:
- Màu gì?
- "Màu tím hoa sim".
- Lê Đức Hoàng "ăn cơm hớt".
- Mày dám lái, tao sơn miễn phí.
Có tiếng cô gái hỏi họ muốn ngồi ở đâu để cô ta dọn bàn, Tống Ngạn chỉ vào bàn của anh Dũng thay cho lời đáp.
Chưa đầy mười phút, đồ uống của mỗi người đã được đem lên.
Bản nhạc "Chủ Nhật này, trẫm nhớ ái khanh không?" được nhạc sĩ Trần Thiện Thanh phổ nhạc từ thơ của thi sĩ Nhất Tuấn, do bộ đôi Ánh Minh và Justin Nguyễn trình bày.
Đây là một trong số những tác phẩm hiếm người biết của bác.
- Ê, hổm rày chỗ tao có năm, sáu thằng lạ hoắc lạ huơ, giả bộ dắt xe vô sửa rồi hỏi tùm lum tà la...
Thường Khán Bình ướm hỏi:
- Tính kiếm chuyện vòi tiền bảo kê sao anh?
- Con c*c chớ lấy được tiền của tao.
Tao nghi là do bà chị tao trước đây xích mích với ai nên giờ chúng tới phá rối.
Cả nhóm và nghĩa huynh trở về tiệm sửa xe.
Chiếc xe Mitsubishi bảy chỗ đang nằm trên bệ đỡ, một người thợ đang đứng ở bên dưới lui cui chỉnh sửa.
- Ủa?
Tiếng kêu ngỡ ngàng của một người đàn ông lạ hoắc lạ huơ làm cả nhóm quay phắt lại nhìn.
Nguyễn Chí Công kêu lên:
- Nó nè...
- Chú chủ tiệm bánh?
Phần đuôi chiếc xe Cadillac của ông chú bị biến dạng khủng khiếp sau cú húc của chiếc xe bên phía họ.
Nhìn tới đâu xót ruột đến đó, vì chiếc xe đẹp và sang quá chừng mà giờ vừa trầy trụa vừa móp méo.
Vì nể mặt Lê Đức Hoàng, hai bên không xảy ra xô xát hay cự cãi.
Người nào cũng dằn cái tôi xuống, và đưa bằng lái xe cho đối phương chụp hình để đem đi đăng trình với văn phòng bảo hiểm xe cộ.
- Chú Dũng chịu khó ghi biên lai rõ giùm tụi con, để tụi con dễ ăn dễ nói với chỗ bán bảo hiểm.
- Ráng ghi cho tôi kỹ kỹ nghen anh?
- Rồi, rồi...!Tôi nghe rồi...!Hai bên bình tĩnh cái coi...
Mai Tuấn Dũng sai hai thằng đệ tử ra "kê toa" cho hai chiếc xe hơi.
Coi bộ chuyến này chú kiếm rất bộn.
Nội phụ tùng thôi cũng đủ trả lương tháng này cho hai thằng đệ tử.
- Thay cho tôi hàng chính hãng.
- Anh tên gì để tôi ghi lại?
- Tôi tên Thương.
"Trì Thương - Phù hộ độ trì cho anh Thương", đó là pháp danh của em trai chú khi quy y Tam Bảo.
Nó đã nguyện rằng nếu như chú tai qua nạn khỏi, nó sẽ xuất gia để cảm tạ Chư Phật và Chư Thiên.
Ba má khóc hết nước mắt, nhưng vì sợ mình nuốt lời hứa sẽ khiến tính mạng anh Hai gặp nguy hiểm, em chú đã trốn nhà đi vào lúc nửa đêm.
Nghe đâu nó đương tu ở núi Phượng Hoàng, thuộc đất Thánh An Giang.
Hai anh em đều xăm chung bài Chú Lăng Nghiêm - Shurangama Mantra trên bắp tay trái.
Xong việc ở tiệm sửa xe, chú Thương đến văn phòng bán bảo hiểm xe cộ để giải quyết vấn đề pháp lý và thảo luận về tiền bồi thường; chú mua bảo hiểm hai chiều loại đặc biệt nên không sợ tốn quá nhiều tiền sửa xe.
- Ông chủ về...
- Ông chủ, tụi con không tìm được địa chỉ giao cái bánh này...
Đọc kỹ tờ hóa đơn xong, chú Thương khỏ đầu anh quản lý, rồi la là có vậy mà tụi bây cũng kiếm hổng được nữa.
Tức mình, chú mượn chiếc xe gắn máy của anh quản lý, rồi lên đường tìm vị khách có địa chỉ tuốt tận Tây Thiên.
- Ơi cậu gì đó ơi?
Người thanh niên đứng khoanh tay trước cổng ngôi biệt thự có bộ dáng thật bặm trợn, đã thế còn xăm rồng, xăm phụng trên cơ thể, nên càng trông hung ác tợn.
Anh ta nhìn nhìn hình xăm Chú Lăng Nghiêm trên cánh tay trái của chú, rồi hất hàm hỏi đi đâu đây.
Chú đáp mình đi giao bánh; vừa nói vừa đưa hóa đơn cho anh ta xem.
- Bà chủ đi chùa rồi...!
Nói đoạn, anh ta bấm số gọi cho ai đó.
Chưa đầy mười phút sau, vị khách ấy gửi tiền cho chú kèm theo lời nhắn, "Thành thật xin lỗi vì đã hủy đơn của em.
Đây là tiền bồi thường của chị.
Mong em thông cảm."
- Nè, cho cậu luôn đó.
Nếu thấy ngon, mốt nhớ ghé quán tôi ủng hộ nghen.
Ngôi chùa Khánh Hỷ đã hơn một tuần vắng bóng chủ nhân.
Trong sân lá khô rơi đầy, bầy chim sẻ giương đôi mắt buồn mà đứng đợi người tăng sĩ cho ăn.
Vào khoảng thời gian này, có một người đàn bà phấn son sực nức hay ghé cho chim ăn vào vắt trưa, thường thì bà mang thóc, cũng có khi là bắp nếp hoặc vụn bánh ngọt.
Hôm nay cũng vậy, sau khi dùng bữa tại một quán cơm bình dân cách chùa chừng một cây số, bà xách theo túi đựng bắp luộc viếng chùa.
Vừa ngồi lể từng hạt bắp, bà vừa ngâm nga theo giai điệu tự nghĩ.
- Ơ, bạch Thầy.
Trì Thương đặt y bát trên thành lan can ở huyền quan, rồi khoan thai đứng tựa lưng vào một cây cột mà hỏi người đàn bà giang hồ già cỗi:
- Con người sở dĩ đau khổ là vì cứ vươn tay níu kéo...!Tôn giả Ananda bởi thế mà không thể chứng đắc thành A-La-Hán thật sớm như các bạn đồng đạo; hễ ông thấy ai khổ là rưng rưng nước mắt và nhen nhóm lòng quyết tâm giúp đỡ cho bằng được, luôn dịu dàng và niềm nở với mọi hạng người, không ôm hận hay ghen ghét bất kỳ ai,...
Biết rằng người đàn bà này là cây khô gặp hạn, nên Trì Thương không khuyên giải lâu, chú ngồi xếp bằng trên sàn nhà gạch men bóng loáng thọ thực.
Có một người sinh viên đã cúng dường cho chú một phần khổ qua - cà -ớt và một chai nước suối, chay - mặn lẫn lộn.
- Thầy ăn mặn?
- Phải.
Bà thôi ngạc nhiên, miệng thoáng nở nụ cười chóng vánh như bong bóng sau mưa.
Rồi cúi mặt lể bắp.
Bầy chim sẻ mừng rỡ, nhảy những bước chân vui đến gần bà.
Trông thấy chúng, bà chợt nghĩ đến bài hát "Tôi đi tìm lại một mùa Xuân" của nhạc sĩ Đoàn Nguyên, mà bà từng nghe qua giọng hát của cố danh ca Lệ Thu và Ngọc Lan:
"Tôi đi tìm lại một mùa Xuân
Mùa Xuân xưa cũ đã qua mất rồi
Mà Xuân xưa vẫn còn dư hương..."
Bỗng nhiên, từng luồng ký ức ùa về tâm hồn bà, bà bồi hồi nhớ cố nhạc sĩ Lam Phương có một bài Xuân ca rất hay, mang tên "Mùa Xuân không còn nữa", dù rằng nội dung không ăn nhập gì với tâm sự của mình, chỉ là cái tựa nhắc cho bà nhớ mùa Xuân của bà đã không còn nữa.
- Sẻ sắp ăn xong, thí chủ cũng nên về...!
Bà ngần ngại đặt câu hỏi trước khi đứng lên ra về:
- Thầy có họ hàng gì với ông chủ quán cà-phê và bánh ngọt mà tôi hay ghé không?
- Có.
Chiếc xe Maserati trắng đậu trước cổng vào nghĩa trang xóm nhỏ.
Người đàn em của bà đang ngồi đọc báo giấy, hôm nay cậu ta mặc bộ âu phục màu trắng mà bà mua tặng.
Tiếng ca của cô Ngọc Lan trong bài "Đau đớn riêng em" làm cho người đàn bà phong trần ấy rơi lệ.
- Nè chị.
Vừa nhận tờ khăn giấy của cậu đàn em, bà vừa khẽ nói cảm ơn.
Mùi hoa hồng thoảng vương nơi khứu giác bà.
- Lâu rồi em chưa thấy chị buồn như vậy.
- Cậu ăn gì chưa?
- Dẫu ổng không xuống tóc đi tu thì chắc gì ổng chấp nhận chị?
Bà phì cười, mà khóe mi vẫn còn vương lệ:
- Tôi mến cậu vì cậu rất thẳng thắn, tôi ghét cậu cũng vì cậu rất thẳng thắn.
Người đàn em trẻ tuổi cười khoe hai hàm răng trắng.
Rồi trước lúc khởi động xe chạy đi, cậu không quên trêu ghẹo bà chị giang hồ bẳng cách bật bản "Giáng Ngọc" do cô Kiều Nga trình bày lên nghe; một trong những bài hát mà nhạc sĩ Ngô Thụy Miên phổ nhạc từ thơ của thi sĩ Nguyên Sa:
"Bàn tay năm ngón em vẫn kiêu sa
Vẫn tóc mây bay buông dài nồng thắm..."
Bà quay sang vỗ đầu cậu đàn em, rồi châm thuốc lá và hút phì phèo.
Những nếp nhăn đã thấp thoáng sau nụ cười nhếch mép thương thay phận mình của bà.
Những tiếng chuông chùa buồn tênh mất hút sau làn khói độc hại của chiếc xe hạng sang.
Cảnh chùa trở về cõi an nhiên, tự tại mọi khi.
oOo
Đặng Xương Tuyết và Phan Hoài Việt cùng nhau trồng cây mai trước ngôi mộ của em gái gã văn sĩ điên.
Giống mai tứ quý, bông đỏ thắm, hương thơm nhè nhẹ rất duyên; lại dễ trồng, không cần phụ thuộc quá nhiều vào nước tưới và phân bón.
Uống xong một ngụm trà xanh kem mặn, anh thầy hỏi người bạn thiết:
- Lát bắt xe xuống Bạc Liêu thăm pháp y Chiêu hén?
Đặng Xương Tuyết gật đầu, rồi giục anh thầy đi vào nhà vệ sinh rửa tay, rửa mặt.
Khu nhà vệ sinh ấy nằm trong nhà quàn, phục vụ cho những người đi viếng thân nhân và khách hàng của công ty mai táng.
- Tôi đóng tiền quý này...
Người nhân viên kiểm tiền xong, trao biên lai cho khách hàng ký tên.
Rồi vừa nhìn anh ký tên, anh ta vừa niềm nở giới thiệu dịch vụ chăm sóc mộ phần mới nhất của công ty mình.
Đặng Xương Tuyết cất giọng cáo lỗi, viện rằng sẽ tính sau.
Chiếc xe đò mà họ sẽ đi đương đậu dưới bóng cây sứ trắng.
Chỉ còn mười lăm phút nữa là nó khởi hành.
Bác tài xế sốt ruột nên cử anh lơ xe đi "gom" các hành khách còn thiếu; về phần mình, bác chỉnh ghế ngả ra sau lưng, rồi nằm nghe Hùng Cường ca cải lương vở "Tuyệt tình ca - Ông cò quận Chín".
Hai người lững thững bước lên xe.
Họ ngồi ở góc trái băng sau cùng của chiếc xe đò, góc phải đã có một đôi nam nữ ngồi; Phan Hoài Việt ngồi kế người nam.
- Tôi thích xem hài kịch "Những người thích đùa" do nhóm hài của chú Thành Lộc thủ diễn.
Phan Hoài Việt đưa cho bạn một gói đậu phộng rang, rồi cười nói:
- Tôi không thích xem thể loại hài kịch hay sử dụng các vẻ mặt phô trương thái quá, hú hét và văng tục để tạo tiếng cười.
Nên càng ngày càng ít coi diễu hài.
Đọc sách và nghe nhạc là hai thú vui thường ngày của tôi.
- Về vấn nạn làm đ* hạng sang, nhà văn Hồ Biểu Chánh đã từng tiên đoán trong cuốn "Nợ đời".
Sau mấy tiếng đồng hồ đi xe đò, hai người đã tới xứ biển Bạc Liêu.
Ruộng lúa phì nhiêu, các cô, các bác vừa mần ruộng vừa chuyện trò rôm rả.
Từng đàn cò dáng mảnh bay thẳng cánh trên vòm trời phớt xanh điểm vài chấm mây trắng ngà.
Nhịp sống nông thôn tươi đẹp và thanh bình ấy gợi cho hai người sống giữa phồn hoa, xô bồ nhớ về nhạc phẩm "Trở lại Bạc Liêu" do cô Phi Nhung ca; một sáng tác của nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển:
"Về trông sóng lúa mênh mông
Hẹn những mùa vàng bội thu
Bạc Liêu miền đất phương Nam
Sáng ngời tình yêu thủy chung..."
Ngoài ông Vũ Đức Sao Biển ra, còn có nhạc sĩ Thanh Sơn chuyên viết những bài hát dành tặng vùng đất ven biển Đông này, như: "Bạc Liêu hoài cổ", "Bạc Liêu yêu thương", "Yêu cô gái Bạc Liêu", "Công tử Bạc Liêu",...
- Ai...!ăn chè đậu đen, đậu xanh, bánh lá, bánh lọt hôn?
Hai người lại mua ủng hộ dì một phần.
Anh thầy ăn chè đậu đen, còn gã văn sĩ điên ăn bánh lá; họ mua thêm đá bào để ăn cho đỡ ngán và ngon miệng hơn.
Họ vừa ăn vừa cuốc bộ đến nhà Trần Cảnh Chiêu.
Bóng mát của cây cối xuyên suốt chặng đường như những cái lọng che mát cho họ.
Băng qua hai cây cầu khỉ xiêu vẹo, rồi lại băng qua mấy cây cầu bê-tông ọp ẹp và khá hẹp, họ đã gần tới ngôi nhà của anh bạn thiết.
- "Sự Thật cũng như mặt trời, anh chẳng thể nào lấy tay che đậy được." Tôi vừa sưu tầm được câu nói này, rất tiếc không biết tác giả là ai để tìm đọc thêm sách hay triết lý của họ.
- Tuyết.
Anh có từng nghĩ mình là Phật Tử không?
- Tôi phạm giới tùm lum thì làm sao xứng đáng được gọi là Phật Tử.
- Đặng Xương Tuyết châm điếu thuốc thứ hai.
- Vả chăng, thời Đấng Thế Tôn hãy còn tại thế, danh xưng này là "Con của Như Lai".
- Tại sao anh lại theo đạo Phật?
- Tôi còn nhớ năm đó, tôi chỉ mới mười lăm tuổi và là một đứa vô thần, không theo Phật cũng chẳng theo Chúa.
Vì một biến cố mà tôi suy sụp tinh thần trầm trọng, trong đầu luôn có ý nghĩ tự sát.
Một ngày nọ, tôi ghé nhà sách cũ và mua được ba cuốn "Truyện cổ Phật Giáo", hình như của nhà xuất bản Đồng Nai.
Vài câu chuyện đầu tiên tôi không có cảm xúc gì đặc biệt, tới một câu chuyện kia, kể về một người làm nghề dọn phân trong kinh thành thấy Tăng đoàn của Phật Tổ đi gần tới chỗ mình, thì vội vàng nhảy xuống sông trầm mình dưới đó vì sợ làm ô uế Tăng đoàn.
Như Lai quán sát tâm tư của anh ta, Ngài cất những bước chân vội vã đến nơi anh ta đương lẩn trốn, và dịu dàng nói, "Con ơi, Như Lai đến với con đây.
Con đừng sợ hãi nữa..."
Nói tới đó, cặp mắt Đặng Xương Tuyết ngân ngấn nước.
Anh hít vào một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở hắt ra:
- A-Lại-Da-Thức của tôi đã thức tỉnh.
Tôi lúc đó đã òa khóc nức nở và tự nói một mình rằng, "Phật ơi, con quay trở về với Ngài đây." Rồi kể từ ngày hôm đó, tôi theo chân Như Lai luôn.
Phan Hoài Việt vén cành cây trứng cá.
- Rất nhiều người có cái tật, cứ hễ nghe ai theo đạo Phật thì đều cho rằng vô chùa riết bị rù quến hay bị thầy chùa "thổi lỗ tai" nên mới tin theo.
Trước thời điểm theo đạo Phật, năm thì mười họa mới đi đến chùa, chưa từng giao tiếp với thầy tu...
Phan Hoài Việt bỗng nhiên ngoắc Đặng Xương Tuyết tắp vào ven đường, ngay mé mương hoa dại nở rộ.
Hai người thi nhau hái trái nổ ném xuống mương, nghe những tiếng "Bụp", "Bụp" vui tai vang lên sau mỗi lần ném.
- Tôi mới tìm được cuốn "Chuyện đời xưa" do cụ Petrus Trương Vĩnh Ký viết.
Rất nhiều chữ xưa của miền Nam Việt Nam được quy tụ trong sách.
Thời nay thấy tiếng Việt bị bóp méo và chữ nghĩa Nam Kỳ bị lãng quên tự nhiên tôi buồn quá.
- Tôi đã gặp rất nhiều người trên mạng xã hội, miệng thì bô bô chửi bới những người đi đấu tố, nhưng hễ ai đăng bài trái ý là họ lại chụp bài viết rồi biên bài phê bình nặng lời.
Biết Đặng Xương Tuyết đương bị Hội Nhà Văn đấu tố, Phan Hoài Việt đổi chủ đề:
- Đám giỗ nhỏ em anh tính nấu món gì?
- Cháo gỏi gà và dĩa tôm chiên sốt trứng muối.
- Anh hết tiền hả?
Đặng Xương Tuyết im lặng.
Anh không tránh né ánh mắt của người bạn thiết.
- Tôi hùn thêm phần bánh xèo nghen?
Gã văn sĩ điên không trả lời.
Điếu thuốc thứ hai được mồi trong một sự im lặng đặc hữu của không gian đường quê nắng gắt.
- Tôi cũng hùn nữa...!Một nồi bò kho chánh hiệu Bạc Liêu.
Trần Cảnh Chiêu ngồi trên chiếc xe Air Blake, trên tay cầm máng một cái bịch đựng thức ăn cho chó, chiếc áo blouse trắng thoảng mùi hôi bệnh viện.
- Cảm ơn hai người.
Không phải là do tôi không có tiền, mà là...!chưa đầy mười người mà nấu đủ thứ món thì uổng lắm.
Cúng kiếng đơn giản thôi.
- Ăn không hết thì chia cho bà con xóm lao động nghèo.
Xem như hồi hướng công đức cho em gái anh.
- Anh theo Chúa mà cũng biết à?
- Tôi không biết đâu.
Tỳ-Kheo Trì Thương và Châu Lợi đã nói cho tôi biết.
Rồi thì Trần Cảnh Chiêu chạy xe rà rà theo hai người bạn kết nghĩa, vừa đi vừa chuyện trò xôm tụ.
Có tiếng chó sủa vọng ra từ ngôi nhà nào đó, âm thanh nghe sao sầu não ruột.
Đi được nửa đường, điện thoại của chàng pháp y đổ chuông.
Xem số xong, Trần Cảnh Chiêu chạm phím "Kết thúc cuộc gọi".
Phan Hoài Việt tò mò hỏi:
- Lại đổi nhạc chuông à? Bài gì thế?
- "Tim buồn lên tiếng gọi" do Lê Anh Dũng ca, một sáng tác của nhạc sĩ lãng mạn Lê Tín Hương.
Đặng Xương Tuyết nhận xét:
- Tên của người ca sĩ này trùng với tên nam ca sĩ hải ngoại Anh Dũng, tiếng hát cũng từa tựa nhau, chỉ khác mỗi ngoại hình và dòng nhạc trình bày.
Lê Anh Dũng hát đủ thể loại nhạc, từ nhạc Vàng cho đến nhạc Đỏ và một số bài nhạc tân thời; còn Anh Dũng hải ngoại chỉ hát mỗi nhạc Vàng và nhạc Trẻ.
Phan Hoài Việt chép miệng:
- Bác Anh Dũng ca hay mà chìm nghỉm.
Đặng Xương Tuyết tính châm điếu thuốc thứ ba, nhưng ngại làm phiền hai người bạn nên đành dập tắt.
Anh quay sang nói tiếp chủ đề dang dở:
- Nếu lắng tai nghe kỹ, sẽ thấy âm vực của bác Anh Dũng cao và vang hơn.
Điều đó được thể hiện rất rõ nét trong bài "Kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau" - Thơ Du Tử Lê, Phạm Duy phổ nhạc.
- Còn tôi thích nghe bác Anh Dũng ca bài "Còn chút gì để nhớ", thơ Vũ Hữu Định, Phạm Duy phổ nhạc.
- Phan Hoài Việt góp lời.
Ngang qua giáo xứ Đắc Lộ, Trần Cảnh Chiêu xin hai người bạn ngừng bước.
Anh vào thăm vị Cha xứ được đám con nít gọi vui là Cha Rùa, đưa cho ông chút tiền ủng hộ cô nhi viện, rồi trở ra tiếp tục cuộc hành trình với hai người bạn.
Trần Cảnh Chiêu hát đôi câu trong bài "Hoài cảm" của nhạc sĩ Cung Tiến:
"Chiều buồn len lén tâm tư
Mơ hồ nghe lá Thu mưa
Dạt dào tựa những âm xưa
Thiết tha ngân lên lời xưa..."
Phan Hoài Việt góp lời:
- Nhạc phẩm "Hoài cảm" của nhạc sĩ Cung Tiến có rất nhiều ca sĩ trình bày thành công như Duy Trác, Sĩ Phú, Nhật Trường, Tuấn Ngọc, Thái Thanh, Lệ Thu,...
- Sao anh cười vậy Tuyết?
- "Viết tiểu thuyết chứ có phải đi ăn cướp đâu mà đòi nhanh".
Câu này của Trần Dần trả lời cho câu hỏi của Phùng Quán.
"Làm thơ chứ có phải bửa củi đâu mà đòi một buổi là xong." Câu này của Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu trả lời cho câu hỏi của người đến lấy thơ.
Tự nhiên tôi cảm tưởng hai câu này nên dán ở Hội Nhà Văn.
Trần Cảnh Chiêu chép miệng:
- Mấy ông nhà văn, nhà báo, nhà luật mà nói ngang ba đàng cãi cũng hổng lại.
- Có một đứa cãi lại đó.
Phan Hoài Việt cười ồ:
- Tôi biết đứa nào rồi.
Vẫn cảnh cũ, vẫn người xưa, ngôi nhà mang dáng vẻ cổ kính nằm giữa bốn bề vườn cây xanh mát.
Cha con cậu Ba đang trồng cây, chỉ có mấy tháng mà con trai lớn của cậu đã cao lên rất nhiều.
Chưa kịp mở cổng, một cuộc điện thoại gọi từ nhà thương đã khiến chàng pháp y giao lại chìa khóa cho hai người, rồi nhảy lên xe, phóng tới bệnh viện.
Con Phidel nhảy cẫng lên mừng rỡ, rồi ngoái vào trong nhà sủa om sòm.
Hai chi trước của nó gác trên khung ngang của cánh cổng, cái đuôi quẫy quẫy liên tục.
- Gì mà mày sủa dữ vậy Phi?
Trông thấy hai người, nội vui mừng reo lên:
- Mèn đét ơi, bây hổng nói trước để nội dọn phòng.
Hai người cười xòa, biểu, "Không sao đâu nội."
Đặng Xương Tuyết và Phan Hoài Việt chia nhau lau dọn khách phòng.
Để đỡ nhàm tai, hai người bật bản nhạc "Tình nhạt phai" do nam ca sĩ hải ngoại Sỹ Đan ca; nhạc phẩm ấy thuộc album "Tình nhạt phai" do đôi ca sĩ Sỹ Đan và Ngọc Huệ hát.
Trước khi lên bộ ngựa nằm ngủ, hai người đi tắm rửa và đánh răng.
Nội biểu chừng nào nấu xong lẩu sẽ lên kêu họ dậy, giờ thì cứ ngủ một giấc cho khỏe khoắn.
...
Trần Cảnh Chiêu bị gọi đến giải trình với giám đốc bệnh viện một cách bất ngờ.
Ban đầu anh cho rằng vì mình xin nghỉ phép nhiều quá khiến ông ta không hài lòng, nhưng ngờ đâu lý do lại là vì anh làm phật lòng một ai đó.
Hai bên lời qua đáp lại một hồi, ông ta thả cho đi.
Anh không về nhà ngay, mà đến nhà xác xem lại các thi thể đã và chưa qua khám nghiệm.
Đi tới đi lui một đỗi, anh chợt phát hiện ra một manh mối trên cái xác nữ tắp vào sau hè hai cha con họ Thạch.
Vừa chăm chú kiểm tra, anh vừa cố gắng nhớ lại gia phả nhà họ Thạch; ông Thạch Cầm cha Cam mẹ Việt, từng có thời gian sống ở Campuchia trước khi dọn về An Giang và sinh ra Thạch Sang.
Sau khi thay thường phục, đem bộ đồ bảo hộ bỏ vào giỏ đồ, rồi vứt đôi găng tay và khẩu trang vào sọt rác, kế đó rửa tay và rửa mặt thật sạch sẽ, Trần Cảnh Chiêu rảo bước xuống căn-tin kiếm gì lót bụng.
Bên tai anh bỗng nghe một giai điệu vô cùng quen tai.
Bài hát đó mang tựa đề "Hải âu phi xứ" do "Cánh hồng bạc mệnh" Ngọc Lan trình bày, lời Việt do nhạc sĩ Vinh Sử viết, còn bản gốc là "Hải âu phi xứ".
Còn một bản Việt khác có tên "Hải âu trên sóng (Hải âu phi xứ) do nhóm nhạc sĩ Trịnh Lâm Ngân viết lời; một nửa là lời Hoa và một nửa là lời Việt, do nam ca sĩ hải ngoại Tuấn Đạt ca.
"...!Hải âu sao còn tung cánh
Chim kêu vang lời Kinh Thánh...
Nhạc phẩm ấy phát ra từ điện thoại của một chị gái khoác áo blouse trắng đang đứng ngắm cảnh nơi hành lang của căn-tin.
Dáng chị thấp, gầy.
Tuổi tác áng chừng dưới bốn mươi.
Có vẻ như chị là người hay cười tươi và ưa tán chuyện.
- Tôi là Nguyễn Hải Âu, mới chuyển tới đây làm được mấy ngày...
Trần Cảnh Chiêu đưa tay ra bắt:
- Rất hân hạnh được làm quen với chị...
- Khỏi cần giới thiệu tôi cũng biết cậu là Trần Cảnh Chiêu - Pháp y duy nhất của nhà thương này.
Nói ra mất lòng, nhưng cái mùi "nhà xác" đặc thù ấy đã giúp chị nhận ra chàng ta dễ dàng.
- Tôi mời chị một món gì để thay lời chào mời nghen?
- Rất sẵn lòng.
Vừa hay căn-tin có mở một quầy kem, nên mỗi người mua một cây rồi ra ngoài sân ngồi ăn và trò chuyện.
- Tôi rất thích đĩa nhạc "Cassette 19: Hải âu phi xứ (Quỳnh Dao nhạc truyện)".
- Chị thích tiểu thuyết Quỳnh Dao?
Nguyễn Hải Âu lắc đầu:
- Tôi thích nhạc phim, không thích phim lẫn tiểu thuyết.
Chủ đề của hai người bắt đầu xoay quanh phim ảnh, đời tư của các văn sĩ, thể loại tiểu thuyết trinh thám - phá án, cho đến ngành nghề mà họ đương làm.
Chuyện trò được khoảng nửa tiếng, chị Âu bỗng nhiên đứng phắt dậy xem đồng hồ rồi hấp tấp cáo lỗi với anh và chạy ù tới chỗ làm.
Tối đó đại gia đình chàng pháp y và hai người bạn thiết của anh ta quây quần bên nồi lẩu và vỉ nướng.
Có lẽ ngủ trưa no mắt, Đặng Xương Tuyết không ngủ được mà bỏ ra ngoài vườn ngắm sao trời và đom đóm.
Anh không hút thuốc lá, mà ngồi lặng thinh trên băng ghế đá nghe hồn mình lắng lại sau mỗi nhịp thời gian trôi.
Con Phidel nằm ngủ trong nhà mát, cái đuôi vẫy vẫy để đuổi ruồi, muỗi.
Năm anh tám tuổi đã từng trình lên cho thầy giáo dạy lớp Hai xem tập thơ đầu tay, và thầy đã ngợi khen anh hết lời, còn nói rằng sau này anh sẽ trở thành nhà văn nổi tiếng.
"Giọt sương rơi long lanh
Như màu của biển cả
Giọt sương đọng sau lá
"Lộp bộp..." Tiếng sương rơi
*
Mới vừa mặt trời mọc
Em chẳng thấy sương đâu
A! Chắc sương tan biến
Đêm đêm sương hiện ra."
Và bây giờ anh gần như mất khả năng làm thơ, chỉ còn có thể viết mỗi văn.
Thơ của anh đã nằm lại trong quãng đời ấu thơ tươi đẹp, vô âu vô lo.
Để giờ đây hiện thực xoáy vào đời anh như những cơn lốc cuốn phăng đi sự lãng mạn hiếm hoi trong anh.
Anh bỗng nhớ đến cụ Nguyễn Đình Toàn, một người tài hoa nặng nợ với nước non, vừa là nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ, xướng ngôn viên, biên kịch,...!Dù lao tù khốn cùng thế nào, cụ cũng vẫn trao cho đời những áng văn hay, những bài thơ đẹp và những nhạc phẩm mang nặng tình yêu Quê Hương - Dân Tộc.
Tự nhiên anh nhớ tới bài hát "Hạnh phúc nơi nào?" được nhóm nhạc sĩ Trịnh Lâm Ngân đặt lời Việt từ nhạc phẩm Đức "So viele Lieder sind in mir" của đôi nhạc sĩ Ralph Siegel - Robert Jung.
Khi cô Ngọc Lan trình diễn, bài hát này càng thêm phần não nuột hơn, vì nội dung của bài hát và người hát tương đồng một cách kỳ lạ.
Từ chuyện này lại nhớ sang chuyện khác, có một bài hát nhạc ngoại lời Việt của nhạc sĩ Khúc Lan mang tên "Hư ảo", cô Ngọc Lan đã nhờ nhạc phẩm ấy mà nói lên tâm sự của mình.
- Không ngủ được hả Tuyết?
- Dạ.
- Nội ru con ngủ hén?
Đặng Xương Tuyết bật cười:
- Dạ khỏi, thưa nội.
- Nội giỡn chơi thôi chớ biết bây dễ gì chịu...!Ngủ hổng được thì theo nội xuống bếp gói bánh tét.
- Tay con...
Nội cười nói không cần gói đẹp, miễn cái bánh nằm gọn trong lớp lá chuối là được rồi.
Rồi hai bà cháu không cùng máu mủ, ruột rà cứ thế ngồi gói bánh tét.
Vừa làm nội vừa hỏi han đời sống của người khách có đôi mắt huyền.
- Cô Tư Rằn mở quán lại rồi.
Sáng mai con nhớ nhắc thằng Chiêu dẫn con với cậu Việt ăn nghen?
- Dạ...
Giọng của bác Duy Khánh trong bài "Ngày xưa lên Năm lên Ba" vọng từ cái radio nhỏ xíu của một người đi soi ếch.
Sau hè nhà nội không có rào, nên nhiều người hay tới bắt cóc, nhái, ếch, chuột, tôm, cá và rắn mối; có khi họ biếu nhà nội một ít để làm quà cảm ơn, nhưng thường thì nội thả hết, còn nếu người nhận là con cháu trong nhà thì họ lấy về chế biến.
Đã từng đi nấu và canh nồi bánh cho người ta, nên chuyện nhóm củi và mồi lửa là chuyện nhỏ đối với anh.
Thỉnh thoảng, anh chụm thêm củi hoặc cời bớt than.
Giữa màn đêm sương giăng, trông anh cô độc lạ kỳ.
- Tuyết con.
- Dạ?
- Lát ông Bảy ghé vô xin nước rửa chưn, con nhớ cho ổng hai đòn nhe?
- Dạ, con nhớ rồi.
Chừng khoảng một tiếng sau, một ông cụ tuổi tác trên sáu mươi tuổi xách cái rọ đầy nhóc ếch, nhái tới hỏi xin nước rửa chân và nước uống.
Đặng Xương Tuyết y theo lời dặn mà đưa cho cụ hai đòn bánh tét nóng phỏng tay.
- Tôi thích nghe bản "Lời đầu năm cho con" do anh Duy Khánh trình bày mỗi dịp Tết đến.
Còn cậu?
- Mỗi độ Xuân về, con thích nghe bài "Đầu Xuân lính chúc" do bác Nhật Trường ca.
Nội đứng trên ngạch cửa ngó ra.
Dưới bóng trăng bàng bạc, hai hình hài ấy như hòa lẫn vào khung cảnh thôn quê yên bình.
"Em chết theo ngày Vu Quy", đó là nhạc phẩm mà người yêu thầm nội hát tặng nội trước Lễ Vu Quy.
Nội hãy còn nhớ người sáng tác là nhạc sĩ Bảo Tố.
"Chờ tôi chi nữa hỡi ông?
Thời thanh xuân ấy trôi qua mất rồi
Gặp nhau chỉ để uổng công
Đôi đàng sợ hãi, đôi đàng tiếc thương..."
oOo
Sau lệnh tổng thanh tra toàn quốc, các doanh nghiệp làm ăn đàng hoàng như người sắp chết đuối vớ được cái phao, còn những chỗ làm ăn mờ ám sống dở chết dở như người thực vật.
Nhân dân hoan hô, giới công nhân bị bóc lột hoan hô, hầu như ai cũng hoan hô, chỉ có một nhóm không hoan hô mà còn tỏ ra căm phẫn tột độ là phe cánh của Mã Kiến Lập.
Vệ Thanh mua mấy con vịt quay về ăn mừng chuyện công ty thoát nạn.
Hắn có rủ Cấp Trên đến nhậu.
Hy vọng tên điên ấy không "nài" theo ai, để tai hắn yên và tâm hắn khỏe.
Em trai hắn đang tiếp chuyện với cô vợ hờ ngoài hành lang nhà bếp.
Còn hắn thì mở Laptop lên làm việc tiếp, sẵn