Chuyến tàu dần dần khôi phục lại trật tự mà nó phải có.
Các vị cảnh sát đang khám xét ở các toa tàu đều tề tựu ở đây, cũng tức là toa số Bảy, để chờ lệnh của hai vị đội trưởng.
Hoàng Phủ Tuyên và Kim Mính không hỏi han chi về kết quả điều tra.
Đội trưởng Trung đội Một và đội trưởng Trung đội Hai hệt như bị mèo ăn mất lưỡi, cả hai dùng mắt ra dấu với nhau, sau đó cất giọng đều đều ra lệnh cho đội mình trở về đơn vị.
Sau khi tiễn đoàn cảnh sát ra tận sân ga, kiểm tra đâu đấy trên tàu xong xuôi, Khương Thuận mới gọi điện đàm cho lái tàu biết để chuẩn bị khởi hành.
Đảm nhiệm chức trưởng tàu khách khi mới chỉ hai mươi lăm tuổi, y đã khiến cho nhiều người hiểu lầm nghề nghiệp của mình là quản lý ở khu vực soát vé.
- Cậu...!Cậu ăn cơm chưa?
- Tôi đang ăn cơm cùng với em trai.
- Vệ Lô Địch khẽ phì cười.
- Nhưng gác cái chuyện cơm nước qua một bên nhé? Tôi có vài câu muốn hỏi chú đây...!Chú có quen với một người tên là Đỗ Mạn Kỳ không?
- Là thầy dạy Toán khối Mười một.
Chuyện này tôi đã từng nói qua với cậu rồi mà?
- Thực sự là thầy dạy Toán sao?
- ...!Cậu đang ở đâu? - Phương Vũ bật người dậy, rồi đảo mắt nhìn khắp xung quanh toa tàu.
Vệ Lô Địch đã tắt máy, sau khi anh buông một tiếng thở dài vào điện thoại.
Chiêu Dương đã ngủ say, nhìn nước miếng chảy ra từ khóe miệng là đủ hiểu.
Hành lý mà nó đem theo chỉ vỏn vẹn có một cái vali nhái cũ xì, kích cỡ không lớn lắm.
Nhưng bên trong lại nhồi nhét cơ man đồ đạc, đến nỗi khóa kéo bị bung ra cả khúc.
Từ Kiện Khang chắc trấn trong nhà vệ sinh luôn rồi.
Đi gần nửa tiếng mà chưa thấy trở ra.
Vệ Lô Địch vừa nhỏm người quan sát, vừa phỏng đoán tình hình.
Một người đàn ông có chiếc mũi lân bất ngờ bước tới chỗ ngồi của Chiêu Dương.
Ắt hẳn anh ta mua vé cùng hàng ghế với nó, vì vị trí ấy hãy còn đang trống.
- Em nhỏ, vali của em bị bung kìa.
- Anh ta vừa vỗ vai Chiêu Dương, vừa nhỏ giọng nhắc nhở.
Chiêu Dương ngơ ngác quẹt miệng, nó mắt nhắm mắt nhở nhìn anh, rồi vừa ngáp vừa chỉnh sửa chiếc vali.
Anh ta lách mình để đi vào bên trong, rồi an tọa tại ghế của mình, sau khi kiểm tra hành lý cất ở phía trên.
Khương Thuận thay mặt nhân viên soát vé tiến tới hỏi người đàn ông ấy.
Anh ta gật đầu cười, rồi đưa tấm vé được ép phẳng phiu trong cuốn sổ tay giả da màu nâu sậm cho y.
- Rất cảm ơn anh vì đã hợp tác với chúng tôi.
- Độ cong nơi khuôn miệng Khương Thuận đúng chuẩn nụ cười công nghiệp.
- Anh tên là Băng Dương.
Còn em? - Băng Dương nhanh chóng quay sang làm quen với Chiêu Dương.
- Chiêu Dương.
- Chiêu Dương cười toe toét, đáp.
Ba mẹ nó vốn ít chữ, nên phải cậy nhờ một vị giáo làng đặt tên giùm.
Thầy ấy đề xuất chữ "Dương", vì không chỉ dễ đọc dễ viết, mà còn bao hàm rất nhiều tầng ý nghĩa trong đó.
- Tên này là do ông giáo làng em đặt đó.
Còn tên anh thì sao?
Băng Dương mỉm cười trìu mến nhìn Chiêu Dương, rồi chậm rãi đáp:
- Băng Dương có nghĩa là "Băng qua dương thế, thoát khỏi luân hồi, đắc thành chánh quả, tiến nhập Niết Bàn".
Chiêu Dương trầm trồ không ngớt.
Hai người một lớn một nhỏ nói chuyện đã khá lâu, song Từ Kiện Khang vẫn chưa thấy đâu.
Phương Vũ sau một lúc quan sát cũng bắt đầu mệt mỏi, đôi mắt chú càng ngày càng nặng, rồi chầm chầm sụp xuống.
Nguyên đêm hôm qua cho tới tận bây giờ, chú vẫn chưa kịp nhắm mắt một phút nào cả.
Chú bất lực thả mình xuống ghế, rồi miết ngón tay lên thái dương.
- Quạ Đen bay tới rồi...!- Có ai đó thì thầm bên tai Phương Vũ.
Thật khẽ.
Thật...!khiêu khích.
Từ Kiện Khang trở lại, hắn sắp sửa bước vào bên trong thì bỗng khựng lại, sau đó khẽ cau mày.
Người thanh niên ngồi hàng ghế sau lưng họ đang cạp bắp.
Phải, là cạp bắp chứ không phải nhai! Vì dáng vẻ ăn tục uống tằn quá sức mất thẩm mỹ.
Thấy Từ Kiện Khang nhìn mình chằm chằm, anh ta ngưng cạp bắp, chuyển sang trạng thái giao tiếp bằng cách nhoẻn miệng cười.
Hàm răng anh ta còn đều tăm tắp hơn cả hạt bắp đính trên lõi.
- Tôi đói bụng quá nên ăn có hơi ồn.
Mong anh thông cảm cho.
Trên đùi anh ta đang đặt một bọc nilon đựng ba cái lõi bắp sạch trơn.
Thế thì trên tay anh ta chắc là trái thứ tư rồi nhỉ?
Người nghiện bắp - Đột nhiên Từ Kiện Khang nảy ra cái biệt danh ấy dành cho chàng trai răng đẹp đang cười bất biết này.
Từ Kiện Khang cười cười không đáp.
Hắn lấy vali xuống, rồi xoay người vào cửa sổ, cốt để tránh đặt mông mình gần đầu người ngồi ở hàng ghế trên, sau đó mở khóa lấy ra một tấm chăn mỏng đặng đắp lên người Phương Vũ.
Chú hơi cựa mình, đầu nghiêng sang trái, đôi lông mày nhíu chặt lại như hai mẩu nam châm khác cực hút nhau.
Từ Kiện Khang cười khẽ, hắn dùng hai đầu ngón cái "kéo" đôi lông mày chú sang hai bên.
Sau đó lấy ra quyển tiểu thuyết "Biên niên ký chim vặn dây cót" của nhà văn Haruki Murakami, đoạn đem chiếc vali trở về đơn vị cũ.
Đáng ra hai người nên mua vé giường nằm mới đúng.
Bây giờ ngẫm lại phải ngồi chịu trận hơn ba tiếng đồng hồ thực sự là khó chịu không sao kể xiết.
Người thanh niên kia đã ngừng cạp bắp, chuyển sang nhai một cách từ tốn.
Đôi tai Từ Kiện Khang nếu biết nói chắc chắn sẽ không do dự mà thốt lên rằng: "Ơn trời cuối cùng nó cũng ngừng rồi!"
Từ Kiện Khang đút tai nghe vào lỗ tai mình cho bớt ồn, rồi mở sách ra đọc.
Vừa nhấm nháp món hamburger cá chiên mua ở toa căn-tin, vừa thưởng thức cuốn tiểu thuyết.
Người thanh niên kia ăn xong liền ném lõi bắp vào trong bao, rồi cột chặt lại, sau đó đứng dậy đi rửa tay.
Phương Vũ chợp mắt được một lúc thì bị lay tỉnh bởi bàn tay của người thanh niên kia.
Từ Kiện Khang bực bội ra mặt, nỗi hối hận vì không mua vé giường nằm của hắn càng tăng cao gấp bội.
- Tôi tên là Kha Ngạn.
Còn anh?
- Phương...!- Phương Vũ che miệng ngáp dài, đoạn nói tiếp.
- Phương Vũ.
Cậu là ai?
- ...!Người đi chung chuyến với tụi mình thôi...!Không đáng để bận tâm đâu.
- Từ Kiện Khang vừa đáp, vừa săm soi tai nghe.
Kha Ngạn nhìn hắn nhoẻn miệng cười, nhưng tầm mắt lại trống rỗng.
Phương Vũ không muốn cả hai gây sự với nhau nên điềm đạm nói:
- Tôi xin phép thay mặt A Khang gửi đến cậu một lời xin lỗi.
Làm hòa nhé? - Chú nói xong, bèn chìa tay ra trước mặt Kha Ngạn.
Kha Ngạn cười mỉm, rồi bắt tay với Phương Vũ:
- Anh chắc làm bên ngành giáo.
Nhìn cung cách cư xử lịch thiệp thế này là biết.
Nhà giáo và cung cách cư xử lịch thiệp dường như không có tính chất liên hệ với nhau quá hiển nhiên thì phải? Nhưng thôi, dẫu sao đây cũng là một cách nói giảng hòa (dù sáo rỗng) rất...!quen thuộc.
- Còn anh kia chắc làm bên hãng thịt hay lò mổ...!Nói chuyện mà sát khí đằng đằng.
- Thôi nào mọi người...!- Băng Dương xăm xăm tiến đến chỗ họ, anh cất giọng sang sảng khuyên can.
Từ Kiện Khang nhếch miệng, đáp:
- Đoán trúng đấy...!Nhưng không phải là thịt động vật, mà là "thịt súc vật"...!
Hai chữ "Như mày" chưa kịp thốt ra thì Phương Vũ đã kịp bụm miệng hắn lại, sắc mặt chú không còn ôn hòa như lúc ban đầu.
Chú nắm lấy cổ áo Kha Ngạn, rồi gằn giọng nói:
- Bên đây đã lùi ba bước, đằng đó đừng có lấn thêm một bước nào nữa.
Khương Thuận đau đầu bước đến.
Y đem hết toàn bộ vốn liếng luật pháp mà mình đã từng học ở trường ra "thuyết pháp" với họ.
- Toa này còn trống...!Tôi muốn chuyển lên hàng đầu ngồi.
- Phương Vũ bỗng đưa ra một hướng giải quyết có vẻ hợp lý.
Khương Thuận giơ hai tay lên, động tác hệt như đang đứng trước lò sưởi hơ nóng đôi bàn tay lạnh cóng.
Mồ hôi trên trán chầm chậm lăn xuống khuôn mặt chữ điền của y.
- OK! Nhưng trước tiên tôi phải kiểm tra giá để hành lý của hai vị trước khi hai vị rời đi cái đã.
- Cứ tự nhiên.
- Từ Kiện Khang vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Kha Ngạn.
Hai người lục tục chuyển hành lý sang chỗ ngồi đã thỏa thuận với trưởng tàu khách.
Các hành khách khác cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đã trễ mất gần hai tiếng đồng hồ rồi, giờ mà chậm nữa thì toi.
Từ Kiện Khang vẫn chọn vị trí cạnh cửa sổ như cũ.
Khung cảnh bên ngoài tuy không thể làm dịu tâm trạng hắn, nhưng chí ít ra hắn còn có hướng để nhìn.
Phương Vũ giúp Từ