“Nhát đao cuối cùng! Trảm!”
Diệp Thành nắm thanh kiếm vô hình trong tay, vung một nhát.
Còn chân thân của Hải Hoàng cũng được rút ra khỏi vỏ, một thanh kiếm có sức mạnh không thể diễn tả bằng lời xuất hiện.
Đó chính là thần bảo của bản thân Hải Hoàng thuộc thiên hà Palmax.
“Trấn Hải Thần Đao!”
Khi nhát đao bổ xuống, sắc mặt của Phong Lung Thiên Quân xám xịt, lão ta không tiến cũng chẳng lùi, cả cơ thể chỉ hoá thành một vệt bóng đen, ra sức chạy về phía Thánh Thiên Cung với tốc độ chóng mặt, gấp mười lần với sóng âm, dường như không thể dùng mắt thường để dõi theo.
Khoảng cách cả ngàn thước nhưng lại chẳng là gì đối với Phong Lung Thiên Quân.
Nhưng khi một chân của Phong Lung Thiên Quân vừa bước đến Thánh Thiên Cung, lão ta bất ngờ khựng lại.
“Xẹt!”
Diệp Thành đã vung đao tới rồi thu lại về vỏ.
Bộ tóc xanh của anh bỗng biến thành màu tro bạc, người như già thêm đi hai mươi tuổi.
Từ một chàng trai hai mươi tuổi trở thành một ông già bốn, năm mươi tuổi ho khụ khụ nhưng Diệp Thành lại chẳng hề tức giận mà còn cười lớn.
“Không thể vậy được…”
Phong Lung Thiên Quân khó khăn quay đầu, muốn nói gì đó nhưng đã quá muộn rồi.
“Vù vù vù!”
Thời gian xung quanh lão ta như trôi nhanh hơn gấp chục lần, trăm lần.
Chiếc huyền kim chiến bào sáng rực bỗng trở thành đống sắt, dần bị ăn mòn trở thành đồng nát sắt vụn.
Cơ thể của Phong Lung Thiên Quân cũng ngập đầy vết nhăn, tóc bạc trắng, đến cuối cùng cả người cũng bị thối rữa thành một đống tro bụi, biến mất khỏi thế gian, không chút tông tích.
Nhất đao vạn niên, trảm Thiên Quân!
Mọi người kinh hãi ngước đầu lên nhìn, chỉ trông thấy giữa không trung còn lại một người đàn ông đang đứng vừa cười vừa ho khụ khụ.
Bóng lưng của anh rất bình phàm nhưng lúc này lại như ma thần, thiên hạ vô địch, đội trời đạp đất.
Trong lúc đó, toàn bộ trời đất trở nên yên lặng lạ thường, không có bất kỳ tiếng động nào.
…
“Vù vù vù!”
Từng vầng sáng vùn vụt bay tới, mỗi một vầng sáng đều đại biểu cho mỗi vị nhất tôn chân quân.
Những ngường này hoặc là trấn giữ thất đại huyền môn, hoặc ẩn cư ở Lâm Hải Tuyết Nguyên, Nam Hải động phủ, rất ít khi xuất thế nhưng cũng vì trận chiến kinh thiên động địa này mà vội vã chạy tới.
“Diệp Thành thắng rồi?”
Những vị chân quân đến được đây và nhìn thấy cảnh tượng này đều hoá đá.
Chỉ cần nhìn thấy chiến trường tan tác này cùng với Diệp Thành đang đứng trên không trung là mọi người đều hiểu ra.
Phong Lung Chân Quân tỉnh lại đã trấn áp khắp các giới nhưng vẫn bị Diệp Thành chém chết, ai mà không biết điều này có nghĩa là gì chứ! Cho dù lúc này, mái tóc của anh chuyển màu tro bạc, bề ngoài già đi hai mươi tuổi, cơ thể nhiều vết thương, liên tục ho khan nhưng không ai dám xúc phạm đến anh.
Vô địch là thế nào?
Đây mới chính là vô địch!
“Phù!”
Diệp Thành từ từ đáp xuống, mỗi giây mỗi phút, sinh khí của anh mỗi giây mỗi phút đều đang khôi phục.
Sông Thương Lan cuộn trào và Thất Hải ở xa hơn cũng đều cuồn cuộn hoá thành linh khí, truyền vào cơ thể anh.
Đây chính là sự đáng sợ ở cơ thể của thần, cho dù đã tiêu hao cạn thể lực nhưng cơ thể Diệp Thành vẫn cố gắng phục hồi.
Cảm nhận được khí tức của Diệp Thành đang tăng cao, ánh mắt của các Chân Quân trở nên u ám, tỏ vẻ do dự, muốn ra tay thì chắc có lẽ đây là cơ hội duy nhất.
Đợi đến khi Diệp Thành khôi phục được khoảng một nửa sức mạnh, tông môn thượng cổ ắt không còn ai là đối thủ của anh nữa.
Lúc này, ba người Diệp Niệm cuối cùng cũng dũng cảm đứng ra chắn trước mặt Diệp Thành.
Nhất là Tần Hồng Sương cũng ôm con, nhìn đối phương có vẻ ngoài còn già hơn mình thì lòng đau như cắt.
Bà ấy hung hãn nhìn vào tất cả những người đang đứng xung quanh, như muốn nói ai dám bước lên, bà ấy sẽ cắn người đó.
Ngay lúc hai bên đang giằng co, một ánh sáng đỏ rực thoát ra khỏi chiếc phi thuyền vô cùng lộng lẫy, đứng cách Diệp Thành khoảng 500 mét, hành đại lễ.
“Thanh La Lữ Gia, Lữ Vân Trường, tham kiến Thiên Quân”.
Là một thủ lĩnh một phương, trước giờ luôn là chân quân đứng đầu nhưng hiện giờ lại cung kính quỳ bái giống như bề tôi tham kiến đế vương vậy.
Thiên quân là danh hiệu của người người vào Nguyên Anh, mặc dù Diệp Thành chưa đạt đến Nguyên Anh nhưng một đao chém Thiên Quân là đã có thể được tôn làm Thiên Quân rồi.
Từ “Thiên Quân” này của Lữ Vân Trường biểu ý lão đã thừa nhận Diệp Thành là người chủ mới của tông môn thượng cổ.
Sau Lữ Vân Trường, chân quân thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng lần lượt đứng ra.
“U Mị của Ảnh Đao Hội bái kiến Diệp