Hắc Khuyển,người đâu,mau bắt con yêu nghiệt ấy lại cho ta.
- Ư...grừ...grừ...
Lã Thụ đang nô đùa vui vẻ trên lưng con hắc lang thì một giọng nói vang lên phía sau khiến cô mất hứng. Bạch Thụy thoáng lay động. Người của Thiên Tuệ,tại sao lại ở đây? Thật lạ...Không lẽ con Dực lang này là của Thiên Tuệ. Nhưng y chưa từng nghe,Thiên Tuệ có nuôi dưỡng thần thú.
- Ngoan ngoan. Lũ người đó từng bắt nạt ngươi phải không?
- Ư...ư..
- Lão nương thích ngươi. Ta thay ngươi làm chủ,có được không?
Dực Lang như hiểu lời cô ,liên tục lắc đầu. Nó sợ cô bị thương. Lã Thụ bật cười đến chảy nước mắt. Từ đâu chạy đến một con pet lớn làm thân với cô,giờ thì sợ cô bị liên lụy bởi đám người phía trước. Thật thú vị a.
Lúc ôm cô mới để ý kĩ. Trên người Dực Lang có vài vết cháy xém như là bị điện giật. Nó ăn sâu vào da thịt Dực Lang,cô chỉ sơ ý chạm nhẹ một cái,con vật ấy đã co người lại sợ hãi rên rỉ.
- Ngươi giúp ta bảo vệ nó,ta tính sổ với mấy tên ngược đãi động vật kia.
- Ngươi đánh lại?
- Riêng việc đánh nhau,ta chưa từng thua ai. Ta biết chúng đặc biệt. Nhưng nó( chỉ Dực Lang) mà bị thương tổn,ta xé tan xác ngươi.
- Phụt....Được..Bản vương đợi..
Yêu nghiệt nha đầu thật ngạo mạn. Bạch Thụy sẽ đứng xem,chỉ cần cô gặp nguy hiểm sẽ lập tức ra tay tương trợ. Y cũng muốn xem là cô chỉnh đám người này hay đám người này ngược lại chỉnh cô. Luyện khí bát tầng. Nha đầu,ngươi có thể trụ được bao lâu?
- Con chó đó ,của ta. Các ngươi về đi.
- Cuồng ngôn,Hắc Khuyển thần thú từ khi nào là của nha đầu vắt mũi chưa sạch như ngươi?
- Thật sao?
Lã Thụ nhoẻn miệng cười. Mấy kẻ của Thiên Tuệ đều bị nụ cười ấy làm cho điên đảo thần trí,mặt thoáng đỏ. Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt a..
- Ngươi....ngươi...Tránh ra chỗ khác. Ta tha cho ngươi một mạng. Đừng để ngọc nát hoa tàn.
- Ngọc nát hoa tàn? Ha,ta nhổ vào. Tới đây,ta sẽ không khách khí. Dù sao cũng cướp đồ của đám nam nhân vô dụng các ngươi,ta nhường