Trương Văn Trọng vừa ra khỏi phòng, lại ngoài ý muốn phát hiện ra tiểu tử Tôn Nguy kia hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình mà ngồi chồm hổm trong góc tường ở bên trái cửa phòng của hắn, trong miệng phì phèo một điếu thuốc, không ngừng một bộ dáng khác xa so với vẻ đạo mạo thường ngày của hắn.
Nhìn bộ dáng lúc này của hắn thật sự là khó có thể đặt hắn với thân phận một người nhà quan lớn, cái bộ dáng này so với hình ảnh một lão nông đang ngồi xổm nghỉ ngơi bên bờ ruộng sau khi làm xong công việc đồng áng thì giống hơn.
"Trương ca, đã dặn dò Hiểu Mai xong rồi à?" Nhìn thấy Trương Văn Trọng ra khỏi phòng, Tôn Nguy lập tức đứng lên, thuận miệng hỏi một câu, sau đó móc ra một hộp thuốc lá màu trắng không có nhãn hiệu, đưa cho Trương Văn Trọng.
"Tôi không hút thuốc." Trương Văn Trọng lắc đầu từ chối, cũng không trả lời vấn đề của hắn.
Chỉ nói: "Bệnh tình của cậu mới được chữa khỏi không bao lâu, tốt nhất là hút ít một chút, đồ chơi này đối với thân thể cậu không có lợi."
"Em cũng biết thuốc lá đối với cơ thể của em cũng không có chỗ tốt gì, nhưng đây đã là thói quen từ trước, có muốn sửa cũng không dễ." Tôn Nguy cười đáp, tiện tay đem điếu thuốc còn đang hút dở ném xuống đất, hoàn toàn không để ý tới vị trí hiện tại của hắn chính là cung điện Buckingham, vương thất Anh quốc.
Điều này làm cho một cô thị nữ đứng cách đó không xa thấy vậy không khỏi nhíu mày, nhưng cuối cùng muốn nói lại thôi, cũng không có chạy tới mạo muội nói cái gì.
Tôn Nguy có vẻ là không thấy một màn này, khóe mắt nhìn phải liếc trái, sau khi xác định không có ai nghe trộm, hắn mới nhỏ giọng dò hỏi: "Trương ca, anh đang dự định đi đến viện bảo tàng Anh quốc phải không?"
"Không sai".
Trương Văn Trọng gật đầu đáp, biểu tình bình thản, không quanh co mà cũng không che giấu.
Tôn Nguy do dự rồi chung quy cũng không nhịn được tò mò, hỏi: "Trương ca, có thể tiết lộ cho em biết anh rốt cuộc đang có ý định gì không?" Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn nhớ rõ những lời Trương Văn Trọng đã nói trên phi cơ khi bay tới Anh quốc.
Tuy rằng khi nói lời đó, biểu tình của Trương Văn Trọng rất bình thản, rất tùy ý, không có vẻ nghiến răng nghiến lợi, cũng không có lời thề son sắt gì, thế nhưng Tôn Nguy lại rất rõ ràng đằng sau sự bình thản cùng với sự tùy ý là một năng lực đáng sợ cỡ nào.
Nói thật sự, Tôn Nguy lúc này trong lòng có chút lo lắng Trương Văn Trọng sẽ bị nhiệt huyết làm đầu óc mê muội, tùy tiện xông vào bảo tàng Anh quốc, muốn dùng sức mạnh để mạnh mẽ đoạt lại những Trung Hoa văn vật đang được cất giấu bên trong bảo tàng.
Tuy lấy tính cách của Trương Văn Trọng thì tỉ lệ xuất hiện loại sự tình này chỉ có khoảng một phần ngàn, nhưng dù sao vẫn là có một tỷ lệ khả năng sẽ xảy ra không phải sao? Vạn nhất đúng lúc đó đầu óc một người luôn luôn khôn khéo như Trương Văn Trọng bị nước vào rồi thì sao?
Đã trải qua thời gian vài chục năm, toàn bộ tổ chức của người Hoa trên thế giới, bất kể là hợp pháp hay không hợp pháp, bất kể là phía chính phủ hay phi chính phủ, cũng bất kể là xuất phát từ động lực gì, đều từng phái đến không ít tinh anh cường tướng dưới trướng đến đây, ý đồ đột nhập vào bảo tàng Anh quốc đòi lại những văn vật mang đầy máu, nước mắt và khuất nhục của người Trung Hoa này.
Nhưng cuối cùng kết quả lại là toàn bộ tất cả những tinh anh cường tướng này đều một đi không trở lại, không có một ai là ngoại lệ, đều bỏ mình bên trong bảo tàng Anh quốc, đến cả thi thể cũng không tìm thấy.
Những bí mật này, đừng nói là người thường không biết, mà ngay cả rất nhiều những vị quan lớn trong chính phủ cùng với trong quân đội cũng đồng dạng không hề hay biết.
Tôn Nguy sở dĩ có thể biết được một ít da lông về việc này là do được hưởng vinh quang từ nhiệm vụ lần này, mới đặc biệt được phép nhìn qua một chút tư liệu tình báo.
Lực lượng cường hãn thần bí ẩn dấu bên trong bảo tàng Anh quốc làm cho một người nhà chính phủ đã từng tiếp xúc qua không ít kỳ nhân dị sĩ như hắn cũng chân chính cảm thấy ớn lạnh và sởn tóc gáy.
Trong mắt Tôn Nguy, Trương Văn Trọng vừa là ân nhân cứu mạng của hắn, vừa là bằng hữu của hắn, thậm chí còn có thể coi là thần tượng của hắn.
Hắn thực sự không hy vọng Trương Văn Trọng sẽ theo gót những tinh anh cường tướng kia mà bỏ mạng.
Trương Văn Trọng cũng không biết những suy nghĩ liên miên không dứt này của Tôn Nguy, bất quá hắn có thể nhìn ra sự quan tâm của Tôn Nguy đối với mình, mỉm cười đáp: "Không có việc gì, chỉ là muốn đi dạo bảo tàng Anh quốc một vòng thôi."
"Chỉ là đi dạo?" Tôn Nguy hỏi, trong giọng nói mang theo sự hoài nghi sâu sắc.
"Đúng, chỉ là đi dạo".
Trương Văn Trọng đáp, ngữ khí vô cùng bình thản.
"Em nói Trương ca này, không phải là anh đi nghiên cứu địa hình bảo tàng đấy chứ?" Tôn Nguy cau mày, suy nghĩ một chút, lại cười khổ hỏi.
Trương Văn Trọng cười cười, không khẳng định cũng không phủ định, chỉ là vẻ mặt bí hiểm nói: "Cậu nghĩ phải thì phải, không phải thì không phải."
"Em nói phải." Tôn nguy không có do dự chút nào nói.
"Vậy thì chính là như thế".
Trương Văn Trọng cũng không giấu diếm nửa điểm.
Nụ cười khổ trên mặt Tôn Nguy phát ra càng đậm, hắn thở dài nói: "Trương ca, em nói thật cho anh biết, trước khi đến Anh quốc, em từng được phép xem qua một ít tư liệu tình báo có liên quan đến bảo tàng Anh quốc, cái bảo tàng chết tiệt này thật sự không đơn giản.
Mấy chục năm qua đã có không ít những người phải bỏ mạng oan uổng trong bảo tàng này.
Những người này không phải là loại người có một ít công phu, mà toàn bộ đều là tinh anh, những tinh anh chân chính, so với Trương ca cũng không kém là bao!"
Trương Văn Trọng cũng không có biểu tình kinh ngạc gì, chỉ là khẽ gật đầu nói: "Tôi đã sớm có sở liệu, viện bảo tàng Anh quốc này nếu không có cường giả trấn thủ, chỉ sợ những văn vật của các quốc gia được cất kỹ bên trong đã sớm bị người khác trộm mất.
Cậu cứ yên tâm, nếu như không nắm chắc được kết cấu hạ tầng viện bảo tàng, tôi sẽ không tùy tiện lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược."
Nghe Trương Văn Trọng nói như thế, Tôn Nguy cũng biết ý hắn đã quyết.
Tuy rằng tiếp xúc Trương Văn Trọng không lâu lắm, nhưng hắn cũng biết, tuy bình thường Trương Văn Trọng