Đợi taxi chạy được chừng mấy trăm mét, Tôn Nguy mới rút ra một bao thuốc, ném cho tài xế trung niên thân hình có chút mập mạp, đầu bóng loáng đang lái xe xem như tạ ơn, có vẻ tùy ý hỏi một câu: "Phía sau có người theo dõi không?"
Vị tài xế tóc vàng mắt xanh, nhìn thế nào cũng giống một người Anh này, nhìn vào kính chiếu hậu, khóe miệng thoáng hiện nụ cười trào phúng, dùng tiếng trung vô cùng tiêu chuẩn đáp: "Có ba chiếc đi theo phía sau, cũng không biết là của chính phủ hay truyền thông.
Có cần tôi cắt đuôi họ không?"
Tôn Nguy hừ lạnh một tiếng, phân phó: "Mấy con ruồi này thực đáng ghét.
Cao ca, phiền anh cắt đuôi đi!"
"Được thôi." Vị tài xế người Anh được Tôn Nguy gọi là Cao ca này, nhấn mạnh chân ga, đồng thời quay gấp vô lăng, điều khiến chiếc taxi lấy tốc độ cực nhanh rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Trong những con hẻm này, rẽ ngang rẽ dọc chừng mười phút, hắn mới lái xe về lại đường chính.
Thừa dịp chờ đèn đỏ đèn xanh, Cao ca mở bao thuốc Tôn Nguy ném cho, châm lửa rít một hơi thực sâu rồi chậm rãi nhả khói, dùng một loại ngữ khí của người tha hương lâu năm, nhỏ giọng cảm khái: "Ân, đúng là mùi vị của quê nhà, nhiều năm rồi không được nếm thử."
Cắt đuôi những chiếc xe bám theo, chiếc taxi không nhanh không chậm, vững vàng chạy về phía viện bảo tàng Anh.
Một lát sau, đã tới đường New Oxford, quảng trường Russell.
Viện bảo tàng anh có lịch sử lâu đời nhất, quy mô rộng lớn nhất nằm ngay cạnh đó.
Còn chưa xuống xe, Trương Văn Trọng đã thấy được cánh cửa chính được thiết kế theo phong cách La Mã.
Nhất là hai bên cửa chính có mười sáu cây cột khắc phù điêu của La Mã cổ, càng thể hiện khí phách đồ sộ rộng lớn.
Chiếc taxi dừng lại, Tôn Nguy chỉ tay, nói: "Trương ca, nơi này chính là viện bảo tàng Anh.
Thế nào, em vào với anh nhé?"
"Sao? Cậu lo lắng về tôi?" Trương Văn Trọng cười cười, hỏi ngược lại.
"Đâu có, em bất quá chỉ tùy tiện hỏi thôi." Tôn Nguy cười trả lời.
"Mọi người muốn làm gì thì làm đi, không cần đi cùng tôi.
Tôi cũng chỉ muốn vào đó đi dạo một mình." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói, đưa tay mở cửa xe đi ra.
Nếu Trương Văn Trọng đã thể hiện thái độ rõ ràng như vậy rồi, Tôn Nguy cũng sẽ không nói gì nữa, chỉ cười cười gật đầu nói: "Vậy được, em không cản trở anh nữa.
Thế này đi, lúc nào anh muốn về thì gọi cho em, em sẽ tới đón."
"Lúc về không cần phiền đến cậu nữa.
Tôi có thể tự về được." Trương Văn Trọng cười lắc đầu xin miễn, xoay người đi về phía viện bảo tàng Anh bên quảng trưởng Russell đầy người qua lại.
Tôn Nguy nhìn theo bóng lưng của hắn vài giây rồi mới bảo vị Cao ca kia lái xe đi.
Viện bảo tàng Anh được xây dựng vào giữa thế kỷ XIX, chiếm diện tích khoảng sáu, bảy vạn thước vuông.
Hiện tổng cộng có hơn một trăm gian trưng bày.
Có khoảng trên bốn trăm vạn kiện hiện vật được trưng bày.
Vô luận là kiến trúc quy mô hay số lượng hiện vật, trên toàn thế giới cũng có thể coi là số một, số hai.
Cùng với bảo tàng New York Metropolitan, bảo tàng Louvre ở Pari được xếp vào ba bảo tàng lớn nhất thế giới.
Du khách đến thăm quan, tự nhiên là đông không kể siết.
Sau khi đi vào bảo tàng, Trương Văn Trọng cũng không vội vàng đi tới phòng trưng bày Trung Quốc trong khu trưng bày các văn vật phương đông, mà theo dòng người đi vào phòng trưng bày các hiện vật của Ai Cập, vừa thưởng thức văn vật, vừa đánh giá hệ thống an ninh của bảo tàng.
Những chế độ bảo vệ công khai, cũng chỉ có thể hù họa những kẻ trộm bình thường.
Còn những bảo vệ chân chính thì lại được giấu ở gần đó, không dễ gì phát hiện.
Trương Văn Trọng chậm rãi đi tới bên tấm bia Rosetta nổi tiếng của Ai Cập, khép hờ hai mắt đánh giá tấm bia đá này.
Tấm bia cao vài thước, chiều rộng cũng không nhỏ.
Trên khối đá, có khắc văn tự Hy Lạp, văn tự Ai Cập cổ và văn tự thông dụng do vua Ptolemy V sử dụng.
Bên cạnh Trương Văn Trọng, có một đôi vợ chồng trẻ người Pháp đang hiếu kỳ đánh giá tấm bia, vừa cười nói âu yếm, còn thản nhiên hôn nhau mà không để ý đến ai.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Văn Trọng lắc đầu cảm khái người Pháp lãng mạn, đồng thời trong lòng không tự chủ được hiện ra một hình bóng xinh đẹp.
Điều này làm cho hắn chấn động.
Sau một hồi chần chừ, hắn cuối cùng cũng lấy điện thoại mà Charles vương tử tặng, bấm số điện thoại của Vưu Giai.
"Tút… tút… tút…"
Liên lạc hồi lâu, trong điện thoại cũng chỉ truyền ra những tiếng tút kéo dài, Vưu Giai vẫn không nhấc máy.
"Không nhấc máy sao? Mà thôi, để sau đi." Trương Văn Trọng lắc đầu, nhè nhẹ thở dài, cất điện thoại vào túi, rồi lại theo dòng người rời khỏi phòng triển lãm Ai Cập, chậm rãi đi về phía phòng triểm lãm Hi Lạp, La Mã.
Cùng lúc đó, ngay trong viện bảo tàng Anh, Vưu Giai trong bộ trang phục thanh lịch nhưng không kém phần tôn quý, rút điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn lên màn hình.
Khác với Trương Văn Trọng là, điện thoại của Vưu Giai có thể liên lạc trên toàn cầu.
Cho nên dù ở London, nhưng vẫn có thể nhận điện thoại.
"Giai Giai tỷ, ai gọi cho chị vậy?" Vưu Tình đứng cạnh cô, trang phục vô cùng thời trang, tò mò nhìn màn hình dò hỏi.
Vưu Giai lắc đầu nói: "Không biết, là một số điện thoại lạ."
Ánh mắt Vưu Tình thu về, bắt đầu chú ý đến những văn vật của Hy Lạp, La Mã xung quanh, thuận miệng nói: "Giai Giai tỷ, chị thử gọi