“Trương ca con đường phía trước lẫn phía sau đều bị họ chặn, chúng ta...nên làm gì bây giờ?” Vưu Văn liên tục quay đầu nhìn trước nhìn sau, gương mặt trắng bệch tràn ngập vẻ kinh khủng, không còn chút máu.
Giờ khắc này, trong bốn chiếc xe màu đen đã bước xuống mười sáu tráng hán vạm vỡ mặc tây trang màu đen, vóc người khôi ngô như cẩu hùng, nhưng những người này bước xuống xe cũng không vội vã áp dụng thêm bước hành động kế tiếp.
Mà dùng thế vây kín, vây quanh xe của Trương Văn Trọng và Vưu Văn.
sắc mặt bọn hắn tuy đều lạnh lùng, thế nhưng trong ánh mắt nhìn ra, bao hàm vẻ khinh miệt và chẳng đáng.
Mười sáu tráng hán vạm vỡ đều là đệ tử Tượng Quận Triệu gia, đều là người tu chân.
Mà người mặc đồ trắng từ đầu đến chân tự cho minh có thể giả mạo bạch mã hoàng tử chính là con thứ ba Triệu Nguyên Bản của Triệu gia đương đại gia chủ Triệu Tín Chương.
Đừng xem cách ăn mặc cùng với giọng nói làn điệu kiêu ngạo của Triệu Nguyên Bản làm cho người ta có cảm giác ngạo mạn, nhưng trên thực tế hắn cũng là một người vô cùng thận trọng, cực kỳ giả dối.
Trong buổi đấu giá tại Ba Hà sơn, nhìn thấy có người tung ra Tụ Khí Đan đã thất truyền nhiều năm, hắn liền âm thầm chú ý, lặng lẽ đem đệ tử Triệu gia cùng mang đến buổi đấu giá rải ra ngoài, để cho bọn hắn ẩn núp ở những con đường đi thông Ba Hà sơn, giám thị người trên núi xuống.
Quả nhiên để cho hắn phát hiện tung tích của Trương Văn Trọng, đồng thời một đường theo đuôi tới nơi này.
Vốn Triệu Nguyên Bản còn tưởng rằng, người tung ra Tụ Khí Đan trong buổi đấu giá tại Ba Hà sơn là một người tu chân có tu vi không thấp, cho nên hắn mới đem toàn bộ mười sáu tên đệ tử Triệu gia cùng đến Tinh Thành lần này đều đem tới chặn đường, đồng thời cũng đã chuẩn bị sẽ có một trận ác chiến.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Trương Văn Trọng và Vưu Văn, đồng thời dùng thần thức kiếm tra thân thủ của hai người, hắn mới kinh ngạc phát hiện, trên người hai người không có chút linh lực dao động, chỉ là hai phàm phu tục tử vô cùng binh thường.
‘Thế nào lại là hai phàm phu tục tử?” Triệu Nguyên Bản tự cho mình đoán đúng tu vi của Trương Văn Trọng cùng Vưu Văn, không khỏi nhíu mày lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lầm người? Không có khả năng, ở trên xe này còn mang theo rất nhiều linh tài liệu, hai người này khẳng định là người bán ra mười viên Tụ Khí Đan trong buổi đấu giá tại Ba Hà sơn.
Thế nhưng hai phàm phu tục tử làm sao lại có Tụ Khí Đan? Lẽ nào bọn họ cũng giống như Ngô Phẫn ở Tinh Thành, là người đại lý của một tu chân mồn phái hay tu chân thế gia tại phàm tục sao? Ân, không sai, nhất định là như vậy!”
Suy đoán này của Triệu Nguyên Bản cũng giống như Xích Hà đạo trưởng.
Nhưng có điều khác nhau chính là, hắn cũng không có dự định như Xích Hà đạo trưởng, chọn phương pháp dụ dỗ, mà dự định dùng thủ đoạn cướp đoạt, bức bách Trương Văn Trọng cùng Vưu Văn đi vào khuôn khổ.
Tượng Quận Triệu gia dù sao cũng là tu chân thế gia đã sừng sững suốt ba trăm năm.
Theo Triệu Nguyên Bản xem ra, mồn phái tu chân ngay cả tên tuối cũng không dám tiết lộ, tự nhiên không thế chống đờ được với Tượng Quận Triệu gia bọn hắn.
Huống chi hiện tại Triệu Nguyên Bản cũng không có thời gian dụ dỗ, hắn phải giành trước hai người anh, đem phương pháp luyện chế Tụ Khí Đan cướp tới tay.
Chỉ cần lập được đại công này, như vậy vị trí gia chủ đời tiếp theo chẳng khác nào hắn đã ngồi lên phân nửa.
Mắt thấy hai người ngồi trong xe cũng không hề quan tâm tới lời nói của mình, trong ánh mắt Triệu Nguyên Bản chợt hiện lên một đạo sát khí âm lãnh giết người.
“Xem ra không cho các ngươi nhìn thấy chút lợi hại, các ngươi thật đúng cho rằng ta đang nói giỡn!”
Triệu Nguyên Bản hừ lạnh một tiếng, ngón cái, ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái khoát lên nhau, kháp một pháp quyết, miệng rất nhanh ngâm tụng ra chú ngữ, sau đó tay phải tạo thành chỉ về phía trước, chỉ tới cách chiếc xe của Trương Văn Trọng chừng mười thước, cười nhạt một tiếng, quát to: “Thao Thủy Bí Quyết, nhị quyết Nhất Thủy Bạo!”
Từ chiếc xe làm trung tâm, mưa to quanh xe trong phạm vi mấy thước đột nhiên ngừng lại.
Tỉ mỉ nhìn lên, hạt mưa từ trên bầu trời rơi xuống, cũng đang hội tụ bốc lên trên cao mười thước.
Trong thời gian ngắn, liền hóa thành một quả cầu nước lấp lánh, sau đó quả cầu nước giống như thiên thạch rơi xuống đất, gào thét bắn về phía đường cao tốc cách xa chiếc xe mấy thước.
“Phanh!”
Tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên, giống như tiếng sấm sét trên bầu trời đêm.
Trên mặt đường cao tốc, nhất thời liền xuất hiện mấy đạo vết rách có thể nhìn thấy thật rõ ràng.
Đồng thời sau khi quả cầu nước nổ bạo sản sinh ra dư âm chấn động, chấn động chiếc xe xóc nảy không ngừng.
Nếu không phải do sàn xe ổn định, nói không chừng chiếc xe đã bị cơn sóng chấn động ném tung trên mặt đất.
Triệu Nguyên Bản nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, cười lạnh uy hiếp: “Hai người các ngươi, tốt nhất thành thật khai ra, mười viên Tụ Khí Đan từ đâu mà có.
Bằng không tiếp theo cũng không phải là mặt đường, mà là chiếc xe của hai người các ngươi.
Hừ, đừng tưởng rằng trốn trong xe là có thể thoát khỏi đạo pháp của ta, dù các ngươi có trốn trong xe tăng, cũng sẽ chết rất thảm.
Có thể ta nên cắt đứt chút bộ vị trên thân thể các ngươi xuống, như vậy mới để cho các ngươi biến thành thành thật.”
Bên trong xe, Vưu Văn bị hành động của Triệu Nguyên Bản làm sợ đến sắc mặt
trắng bệch, run rẩy đến mức sắp tan vỡ vì không chịu nổi kinh khủng vào áp lực.
Miệng hắn lao thao nói: “Có lầm hay không, ngươi lợi hại như vậy, sao không đi thi đấu thế vận hội Olympic, lại chạy đến đây đe dọa những người thường như chúng ta? Lẽ nào ỷ mạnh hiếp yếu chơi vui như vậy sao?” Sau đó hắn lại ngẳng gương mặt khóc tang nhìn Trương Văn Trọng, gần như tuyệt vọng nói: “Trương ca, ngày hôm nay hai chúng ta sợ là xong ở chỗ này rồi.
Trách tôi, tất cả đều do tôi.
Nếu như tôi không nói với anh về chuyện buổi đấu giá ở Ba Hà sơn, chúng ta sẽ không đến Tinh Thành, cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy.”
Nhìn Vưu