Lạc Thuần Minh, Lạc Ngạn Linh, Lạc Lam Vy, Lạc Thần Phong và cả Lạc Vĩ Nhan đang ngồi thất thần suy nghĩ. Trong trái tim họ dần dần tái lạnh đi. Họ.... cảm thấy thật.... hối hận. Và đương nhiên, những biểu cảm rõ rệt đó đều được cô thu vào mắt.
Ahahaha. Thành công rồi. Đánh gục tâm lý của mấy đứa đó rồi tới mấy ông bà già này nữa. Hừ! Các ngươi té ra cũng chỉ có vậy thôi mà cũng dám lên mặt với ta. Đều là những đứa nhóc mới lớn mà thôi. Muốn đấu với chụy mày hả? Chờ kiếp sau đi nhen mấy cưng!? Rồi, công lược tiếp.
" Các người mắng tôi lẳng lơ dâm đãng, xảo trá quỷ quyệt,.... Xin hỏi tôi đã làm ra tội ác gì để bị các người mắng nhiếc như thế? Tôi đeo bám đàn ông sao? Không hề. Tôi yêu Phong Lam Duật. Tôi không phủ nhận điều đó nhưng tôi không hề bám theo anh ta.
Tôi chỉ đơn giản là đứng phía sau nhìn anh ấy mỉm cười hạnh phúc với người khác. Tôi luôn đứng đằng sau anh ấy chứng kiến những nỗi phiền muộn, ưu tư và sầu khổ của anh ấy cũng như những khoảnh khắc vui vẻ. Tôi chẳng hề chen ngang vào tình cảm của ai cả. Tôi vẫn thành toàn cho bọn họ mặc dù tôi yêu anh ấy. Đúng ra tôi có thể giành Duật về phía mình với tư cách là vị hôn thê nhưng tôi không làm vậy. Vì tôi yêu anh ấy, tôi muốn anh ấy được hạnh phúc nên tôi lựa chọn buông bỏ. Vậy mà các người nhìn sao ra thành tôi đeo bám anh ấy vậy? Mắt có vấn đề hết cả lũ rồi à? " - Cô nói giọng lớn dần. Cuối cùng là một câu châm biếm được thốt ra. Ahaha. Mình đi diễn hài được rồi nè.
Chưa hết đả kích này thì kinh ngạc khác tìm đến họ. Trước giờ họ chỉ nghĩ cô mê trai nên bám theo đàn ông và Phong Lam Duật là mục tiêu đầu tiên của cô. Chưa bao giờ họ.... nghĩ đến việc này...
" Các người bảo tôi thay đổi? Không. Tôi không hề thay đổi gì cả. Mà nếu có thì cũng là do các người mà thôi. Khi các người đuổi tôi ra khỏi nhà, các người biết lúc đó, tôi đau khổ thế nào không? Không hề. Bởi vì lúc đó các người đang cười nói bên cạnh một kẻ khác.
Có ai bên cạnh an ủi tôi lúc tôi gục ngã? Có ai nguyện dang tay ra ôm lấy tôi? Có ai vỗ về tôi lúc tôi tuyệt vọng? Có ai hiểu cho những khổ đau của tôi? Có ai từng nhìn thấy những đêm tôi ngồi khóc một mình? Có ai từng quan tâm đến tôi? Có ai thắc mắc nguyên nhân những giọt nước mắt của tôi rơi xuống? Không có. Không hề có!!!
Các người dửng dưng trước những bất hạnh của tôi. Các người là gì của tôi vậy? Là người thân sao? Là cha mẹ sao? Là ông bà sao? Là anh chị em sao? Làm gì có ông bà nào ghét bỏ cháu gái mình? Làm gì có cha mẹ nào xua đuổi con gái mình? Làm gì có anh chị nào đẩy em gái mình xuống bờ vực tuyệt vọng? Làm gì có đứa em nào xa lánh chị mình? Các người chắc hẳn là những kẻ đầu tiên muốn hủy hoại người thân của mình nhỉ? Tôi nói đúng chứ? Người ta nói : " hổ dữ ko ăn thịt con ". Còn mấy người nuốt tôi tới ko còn cọng xương nữa!.
Dạ Nguyệt Linh, cô ta chỉ là một người ngoài