Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Đường Đường, Mộ Dung Kiền Dụ ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm đúng vào ánh mắt Đường Đường đang nhìn hắn, Đường Đường không kịp thu hồi ánh nhìn, dường như tróng ánh mắt của hắn lộ rõ sự căm ghét nàng.
Hàn quang trong ánh mắt Mộ Dung Kiền Dụ khiến cả người nàng nổi da gà, nàng biết rõ hắn hận nàng, thế nhưng không ngờ nổi hắn lại hận nàng ghê gớm như vậy.
Nhưng Đường Đường cũng không vì vậy mà tránh né, nhìn thẳng lại hắn, ánh mắt nàng cũng lạnh lẽo không thua kém hắn.
Đường Đường dùng ánh mắt trực diện đối đầu với địch nhân, chiếc đũa trong tay văng ra, buông một câu lạnh nhạt: “Mấy món ăn này thật khó nuốt”.
Thấy Đường Đường tự dưng nổi giận, sắc mặt Mộ Dung Kiền Dụ ngay lập tức biến đổi, Lý Hải đang đứng hầu hạ bên cạnh lập tức tuyên bố: “Ý chỉ của thái hậu, lôi chủ trù ( bếp trưởng) của Ngự Thiện Phòng ra chém đầu”.
Cái gì cơ? Chém đầu ấy hả?
Chỉ vì một bữa ăn mà giết người hay sao?
Đường đường nhìn sang Lý Hải, khẽ cau mày hỏi: “ Ngươi vừa mới nói cái gì? Lập lại lần nữa xem”.
“Chuyện này….”Lý Hải không thể hiểu nổi thái hậu, hắn chỉ hành xử theo phương pháp bình thường mà thái hậu hay làm, thế nhưng hôm nay cớ gì thái hậu lại lêu hắn lập lại, thái hậu có ý gì nhỉ? Hắn không cách nào phỏng đoán ra nổi.
“Nếu thích giết người như thế, thì ngươi hãy tự cầm đao giết mình trước đi”. Mắt Lý Hải trợn trắng, còn Đường Đường thản nhiên đứng dậy, sau đó đi ra cửa. Khi đến bên cạnh Tử Ngọc, nàng thầm nói nhỏ: “Ngươi theo ta đi dạo một lát, kêu những người khác