Hắn không còn gọi tôi là “Gà Rán” nữa.
Mỗi ngày trở về đều sẽ gõ cửa rồi mới bước vào, câu đầu tiên luôn là: “Yên Sơ, hôm nay ở nhà ổn chứ?”
Từ khi biết chuyện, hắn bận cách mấy cũng sẽ cố dành thời gian để mang tôi đi ra ngoài chơi cho đỡ ngột ngạt.
Chúng tôi thường ngồi ở bãi đất trống cách khu nhà khoảng mười lăm phút đi bộ.
Bãi đất bỏ hoang, hướng về lòng sông rộng, vắng ánh đèn đường khiến không gian có phần hơi ảm đạm.
Tôi rất hưởng thụ những giây phút này, nó khiến lòng tôi thảnh thơi và nhẹ tênh.
“Ở đây mát nhỉ?”
“Meo.”
Rất dễ chịu.
Ngày nào cũng ở nhà, tôi có hướng nội cách mấy chắc điên luôn.
Tôi lấy móng cọ cọ lên mu bàn tay hắn như muốn tỏ ý cảm ơn.
Phong Hiểu Hàn vừa đi làm, vừa làm việc nhà lại còn phải học bài, nhưng mỗi tuần đều đưa tôi đi dạo mát như này.
Từ khi biết tôi là Đạm Yên Sơ, hắn không hề “giậu đổ bìm leo”, tranh thủ bắt nạt hay hành hạ tôi, trái lại còn đối xử dịu dàng và tử tế hơn cả lúc trước.
Tôi nhớ tới bức ảnh dán trên gác cộng với thái độ của hắn, trộm nghĩ… không lẽ Phong Hiểu Hàn thích tôi hay sao?
“Ra đây ngồi đỡ tốn tiền điện ở nhà.”
Xin lỗi, tôi sai rồi.
Là tôi mơ mộng quá nhiều, được chưa!
Tôi có chút tò mò, một mình hắn ở nơi này không cô đơn hay sao? Nhà tôi lúc trước tuy nghèo, nhưng tôi có ba mẹ chăm lo.
Dù ba mẹ có phải ra đường ăn xin đi chăng nữa cũng sẽ không để tôi đói, không để tôi ăn mặc luộm thuộm chắp vá.
Tôi chưa bao giờ là một đứa trẻ cô độc cả!
Tôi không biết nhiều thông tin về gia đình của Phong Hiểu Hàn, chỉ nghe tụi đàn em thám thính rồi kể lại.
Nghe nói ba mẹ hắn đã ly hôn rồi, từ bé đã ở với bà ngoại.
Còn về phần vì sao ba mẹ hắn ly hôn, không chăm sóc đứa con chung thì cả bọn chịu, không nghe ngóng được gì.
Ngày nào cũng lủi thủi trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, căn nhà thì im lìm, trống trải, chắc lòng hắn cũng ảm đạm theo.
Đã thế đến trường thì bị tôi với đám bạn bày đủ trò điên khùng, đổi lại là tôi chắc sớm gục ngã rồi.
Hình như tôi cũng chẳng thấy hắn than vãn kêu ca gì.
Hắn chỉ lớn hơn tôi có hai tuổi thôi mà sao nội tâm lại mạnh mẽ đến thế?
Nghĩ vậy tôi càng thêm cảm phục hắn.
Đồng thời cũng chê trách bản thân.
“Yên Sơ, cậu đi lâu như vậy rồi không sợ ba mẹ lo lắng ư?”
Tôi sợ chứ sao không.
Nhưng nếu hắn đưa tôi cho ba mẹ trong hình dạng của mèo, có khi mẹ tôi bất tỉnh ra đó luôn.
“Chúng ta nghĩ cách đi.
Cậu không thể làm mèo cả đời được đâu.”
Bộ tưởng có mình cậu thông minh hiểu chuyện hả? Làm như tôi thèm khát biến thành mèo lắm vậy.
Nhưng bảo chúng tôi hôn nhau lần nữa…
“Tại sao cậu lại bị biến thành mèo?”
Tôi không biết tại sao nữa.
Có lẽ tôi bị trúng lời nguyền nào đó rồi.
Hay là do tiếng sét giữa đêm mưa ngày hôm ấy? Nhưng khi biến lại thành người, tôi đã ở trong nhà, không có mưa hay sấm chớp gì cả? Giả sử là một lời nguyền, theo lý tôi không thể biến thành người trở lại