Nhưng tôi lại nghĩ nhiều rồi.
Bà Nguyên nhìn vào mớ loằng ngoằng trên bàn, đốt một nén nhang rồi lẩm bẩm gì đó.
Tôi nghe rất rõ nhưng lại không hiểu được ngôn ngữ mà bà ấy đang nói.
Một lúc sau, bà ta chỉ tay vào tôi phán xanh rờn: “Cháu, phải trả giá cho những việc mình đã làm.”
Tôi làm cái gì? Tự nhiên đang đi trên đường hóa thành mèo, tôi có làm gì đâu?
“Biến thành động vật chỉ là bước đầu.
Về sau sẽ còn nhiều hậu quả cần cháu xử lý lắm.”
“Nếu không thay đổi, cuộc đời cháu sẽ tăm tối cùng cực.”
Phong Hiểu Hàn lo sốt vó hơn cả tôi: “Bà Nguyên, là thế nào vậy? Bạn cháu đã đắc tội với ai ư? Bị người khác nguyền rủa ư?”
“Bạn cháu đang phải gánh chịu hình phạt.”
Bà ấy đốt bỏ mảnh giấy đỏ trên bàn, ánh lửa lóe lên rồi vụt tắt khiến trái tim tôi tê dại.
Tại sao tôi vô duyên vô cớ bị phạt chứ?
“Có cách nào để bạn cháu biến lại thành người không? Cô ấy còn phải đến trường, về nhà nữa, không thể làm mèo suốt đời được đâu!”
“Chẳng phải từng biến lại thành người sao? Cứ áp dụng như vậy là được rồi.”
Hai đứa chúng tôi nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ về cảnh tượng hôm đó.
Móa! Thật sự phải hôn hả?
Phong Hiểu Hàn ôm tôi ra về, bà Nguyên nói thêm: “Cháu gái, cẩn thận lời nói, suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi hành động.
Đó là chìa khóa để cháu không bị biến thành mèo.”
“Cháu cảm ơn.
Chúng cháu đi trước.”
***
“Hay là tôi đến trường, tìm giáo viên nói chuyện thử? Biết đâu còn cách khác…”
Tôi lắc đầu.
Bản thân không ngừng suy nghĩ về những lời mà bà Nguyên nói với tôi.
Một hình phạt ư? Tôi đã làm gì sai sao? Hoặc giả, là do tôi từng bắt nạt Phong Hiểu Hàn nên khi hắn hôn tôi mới biến lại thành người.
Bởi nụ hôn cũng đồng nghĩa với sự tha thứ.
Nhưng chuyện tôi lập tức biến thành mèo phải giải thích thế nào đây?
Bực mình thật! Đã nói thì nói cho rõ ràng, dễ hiểu, cứ mập mờ thử thách IQ tôi như thế sao mà nghĩ ra được!
“Nhà cậu ở đâu?”
Tôi lắc đầu.
Phản ứng này khiến Phong Hiểu Hàn khựng lại mấy giây: “Đừng nói là cậu không nhớ nhà mình ở đâu nha?”
Tôi ảo não gật đầu.
Nghe hơi xấu hổ nhưng sự thật là vậy.
Tôi không giỏi nhớ đường cho lắm, mỗi khi đi học đi chơi đều có tài xế đưa đón.
Vậy nên ngày hôm đó đùng đùng bỏ đi, tôi định sang nhà Ngọc Diệp nhưng cuối cùng lại bị dọa chạy tán loạn, cuối cùng lưu lạc đến đây.
“Không sao, để tôi liên hệ với chủ nhiệm của cậu hỏi thử.”
Ngày hôm đó Phong Hiểu Hàn về nhà rất sớm, ba giờ chiều đã mở cửa, lo lắng nói với tôi: “Đạm Yên Sơ, cậu biết gì không? Ba mẹ cậu lo lắng quá nên đã báo cảnh sát là cậu bị mất tích đó!”
Tôi ngẩn người, xem ra nếu không tranh thủ biến lại thành người thì khá phức tạp.
“Ba mẹ cậu đi về quê mấy tuần nay rồi.
Họ quay lại cũng được ba ngày.
Ba ngày trời không thấy cậu đâu, điện thoại lên trường cũng không biết tung tích nên đi báo cảnh sát.
Tôi vừa nghe thế đã chạy về đây.”
Phong Hiểu Hàn nói đúng, tôi không thể làm mèo suốt đời được.
Tôi phải về nhà cũng phải đến trường.
Một nụ hôn