Gần cả tháng lưu lạc bên ngoài, cuối cùng tôi có thể về nhà rồi.
Tôi tính tự mò mẫm đường về, nhưng Phong Hiểu Hàn không yên tâm, kiên quyết đòi đưa tôi về.
“Lỡ chẳng may giữa đường cậu lại biến thành mèo thì sao?”
Một cái cớ vô cùng hợp lý, thứ cho tôi ngu văn dốt ý, không tìm được cách phản biện nên đành ngậm ngùi gật đầu.
Chúng tôi đi lúc trời đang ngả về chiều, những chuyện vừa qua cứ như giấc mơ vậy.
Dù sao việc vô duyên vô cớ bị biến thành mèo nghe rất vô lý đúng không?
“Cậu đã nghĩ ra lý do gì chưa?”
“Nghĩ ra rồi.
Nói là đi về quê bạn du lịch.”
“Ba mẹ cậu sẽ tin chứ? Liệu họ có đánh cậu không?”
Trông mặt hắn lo lắng làm tôi nảy ra ý xấu, cố ý trêu: “Chắc là đánh đó.
Cậu không biết đâu, mẹ tôi khó tính lắm! Có khi còn phạt tôi quỳ vỏ sầu riêng cả đêm không chừng.”
Phong Hiểu Hàn dừng bước, nhìn tôi hồi lâu: “Vậy phải làm sao? Hay… cậu đừng về nữa?!”
Cái tên này ngốc thật hay giả vờ không biết.
Tôi phì cười: “Phong Hiểu Hàn, tôi nói đùa thôi mà.
Từ nhỏ đến lớn ba mẹ chưa đánh tôi bao giờ.”
“May quá!”
May? Tại sao? Tôi chính là kẻ thù truyền kiếp của hắn đó.
Nghe thấy tôi không bị phạt, hắn vui đến vậy ư?
“Nếu có chuyện gì xảy ra cậu cứ đến tìm tôi.
Yên tâm, chuyện biến thành mèo hoang đường này tôi tuyệt đối không nói nửa lời.
Nếu không…”
Tôi theo phản xạ giơ tay bịt miệng hắn lại.
Thề độc gì chứ? Ngốc à?
“Tôi tin cậu.”
Ở với hắn cũng một thời gian rồi, tôi có niềm tin vào nhân phẩm của Phong Hiểu Hàn.
Tôi có thể tráo trở, hành xử vô lý chứ Phong Hiểu Hàn thì không bao giờ.
“Nhà tôi ở đằng trước rồi.
Cậu về đi, đến đây được rồi.”
Ánh mắt hắn lóe lên tia luyến tiếc khó mà che giấu.
Tôi mỉm cười, vờ như không nhận ra, bỏ mặc hắn đứng sau lưng mà tiến về cổng nhà.
“Yên Sơ!”
Đột nhiên hắn gọi tên, tôi dừng bước nhưng không ngoảnh đầu lại.
Trong lòng thầm nghĩ không lẽ hắn… tỏ tình với tôi sao? Ở ngay chỗ này ư? Tuy không lãng mạn cho lắm nhưng bỏ qua được, xem như nể tình hắn nuôi cơm tôi mấy tuần nay vậy.
Tôi đỏ mặt, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi tắn hơn, theo phản xạ bẽn lẽn vuốt tóc.
Không biết như này đã đủ xinh chưa ta?
“Cậu nhớ làm bài tập hè đấy.
Câu nào không hiểu thì sang tôi hướng dẫn cho!”
Moẹ bà! Tôi trông mong gì ở cái tên trai thẳng không biết con gái phải mặc nội y rồi mới ra đường chứ?
Tôi thấy mình bị biến thành mèo lâu quá nên não cũng teo lại mất rồi.
May mà không mở miệng nói gì, không thì xấu hổ đến mức đội nồi ra đường luôn.
***
Ba mẹ vừa nhìn thấy tôi, ba thì rưng rưng, mẹ thì mắng tôi không kịp vuốt mặt.
Làm ơn đi, tôi vừa trải qua một kiếp sống không mấy suôn sẻ đấy.
Từ lâu tôi đã biết mình yêu thương ba mẹ nhiều nhưng không đồng nghĩa với việc chuyện gì cũng có thể mở miệng tâm sự.
Có rất nhiều chuyện kể với người lạ, bạn bè luôn dễ dàng hơn nói với người thân trong gia đình.
Một phần xuất phát từ trở ngại tâm lý tuổi dậy thì.
Một phần là do tôi không muốn ba mẹ đi làm đã mệt, lại còn phải đau đầu xử lý mấy chuyện linh tinh mà cái tuổi ẩm ương này luôn thích phóng đại vấn